Sau khi An Mỹ Quân lên lầu, Ân Minh Lộc tự mình ăn hết một bát cháo kê, rồi chạy đến chiếc ghế nằm cạnh hồ bơi, lộ ra cái bụng trắng nõn, vừa ngoan ngoãn "tích mỡ", vừa chờ người cha Ân Vân Cừu trở về.
Lúc này ánh nắng vừa đẹp, sau khi phơi xong mặt trước, Minh Lộc lại lật người nằm sấp để phơi mặt sau, thậm chí còn lim dim ngủ gật. Dù sao trẻ con mỗi ngày, ngoài ăn thì chỉ có ngủ.
Vì vậy đến khi cậu tỉnh lại, đã hơn 10 giờ sáng, nắng bắt đầu gắt. Quản gia sợ cậu chủ nhỏ bị phơi nắng quá mức thì sinh chuyện, vừa lúc đó, tiên sinh cũng gọi điện thoại đến.
Nghe nói đứa trẻ đang phơi nắng mà còn để lộ bụng, Ân Vân Cừu liền đưa mắt nhìn ra ngoài toà cao ốc, ánh nắng rực rỡ khiến hắn cũng bước ra ngoài ban công cảm nhận một chút. Nghĩ một lát, hắn nói:
— “Cậu nhẹ tay thôi, bế cháu vào phòng ngủ đi.”
Đây là lần đầu tiên tiên sinh gọi điện về nhà trong lúc đang làm việc để hỏi thăm chuyện của cậu chủ nhỏ. Quản gia mừng đến hoảng, vội chạy ra bế Ân Minh Lộc, nhưng vừa chạm vào thì đã bị cặp chân thịt mũm mĩm của cậu bé đá liên tiếp.
Đừng nhìn cậu còn nhỏ, người tròn trịa, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào. Đôi chân trắng trẻo mềm mại ấy đá người không nhẹ, trông qua đã biết là đứa trẻ khoẻ mạnh, hoạt bát — hoàn toàn không giống đứa bé yếu ớt sinh ra từ một người mẹ mảnh mai như phu nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT