Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Ân Minh Lộc, bao gồm cả vị đại thiếu gia tính tình không tốt kia, cùng La Thúy Miêu đôi mắt sáng lấp lánh.
Bụng hắn réo lên. Ân Minh Lộc vô tội chớp chớp mắt.
La Thúy Miêu như gặp được cứu tinh, nhìn vị ca ca nhỏ tuổi trước mắt, trên gương mặt ngăm đen hiện lên nụ cười tươi rói:
“Ca ca này đói bụng rồi, ta đi hâm lại cơm giúp các ngươi nhé?”
Còn chưa chờ đại thiếu gia Nguyên Phượng kịp phản ứng, đầu nhỏ của Ân Minh Lộc đã gật lấy gật để.
Vừa mới đến, đại thiếu gia vốn định ra oai phủ đầu, kết quả lại bị chính người cùng phe gật đầu tán thành trước, lập tức cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Hắn nhếch môi cười giễu, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người đồng hành cùng đến từ trong thành như hắn. Dưới ánh đèn, gương mặt người nọ tuấn tú tinh xảo, tay chân thon gầy, thấp hơn hắn một cái đầu, nhìn qua nhỏ hơn ba bốn tuổi. Dù là khuôn mặt hay vóc dáng, thậm chí đôi mắt trong trẻo kia, tất cả đều toát ra một vẻ non nớt khó tả.
Trên đường đến đây, hắn cũng đã điều tra sơ qua. Cùng hắn đến thị trấn lần này có ba người, tuổi tác lần lượt là hơn hắn 15 tuổi, bằng tuổi và một người nhỏ hơn hắn. Trong đó, người cùng tuổi tên là Hạ Minh, chỉ số thông minh xuất chúng, từng đạt rất nhiều giải thưởng quốc tế, cũng xuất thân từ đại gia tộc. Nhưng trong nhà lắm chuyện thị phi, Hạ Minh bị trưởng bối coi như công cụ tránh tranh đoạt danh lợi, cuối cùng bởi sa vào nghiện Internet, chống đối trưởng bối, mới bị đẩy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Trên ảnh chụp, Hạ Minh là một gương mặt cao quý, lãnh đạm và chán đời. Nhìn còn tùy tiện hơn cả hắn – vị Thái tử gia này. Nguyên Phượng bản năng không thích kiểu người như vậy. Hắn luôn tự cho mình là thiên chi kiêu tử xuất sắc giữa đám bạn đồng lứa trong giới thượng lưu, làm sao cho phép người khác kiêu ngạo hơn mình?
Còn đứa nhỏ tuổi kia, hắn cũng chẳng có thiện cảm. Bởi hắn biết, đối phương đến từ Ân gia – mà con cháu Ân gia, từ lâu đã bị đồn là kẻ ngốc, trí lực khiếm khuyết từ nhỏ. Trong giới của bọn họ, điều này chưa từng là bí mật.
Trước mắt người này có đẹp đẽ cỡ nào, cũng chỉ là một tên ngốc. Nghe đâu là bảo bối như ngọc trong tay của Ân gia, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, sợ đụng chạm tổn thương. Không biết vì sao giờ lại bị đưa đến nơi heo hút thế này.
Chưa mở miệng nói chuyện, ánh mắt dò xét của Nguyên Phượng đã lướt tới lướt lui trên người Ân Minh Lộc mấy lượt.
Cùng là người mới đến, tiểu ngốc tử này lại không có biểu hiện gì cực đoan hay khó chịu. Chỉ là có chút ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ La gia chuẩn bị cho, trông chẳng khác nào kiểu học sinh gương mẫu mà thầy cô yêu thích. Ngoài việc cứ chăm chăm nhìn vào phòng bếp ra thì chẳng giống người có vấn đề trí tuệ chút nào.
Nhưng mới tới, thực sự rất nhàm chán. Nguyên Phượng đành phải tìm chuyện để nói, liền quay sang đứa nhỏ kia:
“Ê, tiểu ngốc tử, ngươi bị đưa tới đây kiểu gì thế?”
Bị gọi đích danh là “tiểu ngốc tử”, Ân Minh Lộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không đáp lời, rất nhanh lại cúi đầu đi.
Không nhận được câu trả lời, đại thiếu gia cũng không lấy làm tức giận, chỉ lười biếng buông lời:
“Ngươi ăn cơm bọn họ nấu làm gì? Không biết dân quê ăn toàn cơm heo à? Ngươi chắc nuốt nổi đấy chứ?”
Trong căn phòng, môi mỏng của thiếu niên tuy có hình dáng rất đẹp, nhưng lời nói tuôn ra từ đó lại đầy cay nghiệt. Ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt rõ ràng, khiến không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Nông thôn lạc hậu là sự thật. Người thành phố luôn mang trong mình một cảm giác ưu việt tự nhiên, khinh thường phong cảnh nơi đây, cả cây cỏ và con người. Dù những năm gần đây, không ít người trong thôn đã ra ngoài làm việc, nhưng bởi giọng quê và vẻ ngoài quê mùa, họ vẫn bị người thành thị ngấm ngầm bài xích, khinh thường từ trong lòng, càng chẳng muốn chấp nhận họ.
Dẫu vậy, bên ngoài thì ai nấy đều tỏ ra hòa hợp.
Không ngờ thiếu niên này lại đem sự chán ghét phơi bày trần trụi như vậy, xé rách cả lớp vỏ bọc xã giao.
Ở đây, mấy người dân quê cũng không phải chưa từng xem qua mấy video của “Hướng Kỳ”, biết rõ đám đại thiếu gia, tiểu thư đến từ thành phố kia đều là miệng độc tâm cứng, trở mặt chối bỏ người khác, đạp lu nước, tấu đạo diễn, đá đểu bạn diễn cũng chẳng thiếu ai. Bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt, chỉ là không ngờ đối tượng lần này lại là chính mình. Những lời nói ấy, dù biết trước, vẫn như từng nhát dao nhỏ, cứa vào lòng khiến người ta khó chịu.
Các trưởng bối thì còn có thể bao dung, dù sao những lời kia cũng không sai, mà bọn trẻ mới đến đều có phần phản nghịch. Tổ chương trình từ sớm đã dặn dò trước rồi.
La Thúy Hoa thì không có được sự nhẫn nại của người lớn. Trong lòng nàng lửa giận bốc lên, tay siết chặt, liền bật lại:
“Cái gì mà cơm heo? Chẳng qua chỉ là cơm trắng bình thường, rau xào với khoai nướng thôi! Mấy món đó từ nhỏ tới lớn ngươi chưa từng ăn sao?”
Đối mặt với chất vấn, Nguyên Phượng chẳng chút gợn sóng, chỉ “à” một tiếng, rồi lạnh nhạt đáp:
“Ta có hỏi ngươi đâu?”
Ngữ khí kia giống như đang trách nàng không có quy củ, nói xong còn dời mắt đi, hoàn toàn là bộ dạng chẳng thèm để nàng vào mắt.
“Ngươi!” Thiếu nữ dựng lông mày, định chỉ tay vào hắn, muốn cho vị đại thiếu gia này biết thế nào là lễ độ. Dù gì thì ba tháng tới, hắn cũng phải ăn ở nhà La gia, nói trắng ra là: ba người đại thiếu gia này, ba tháng tới cũng phải dựa vào La gia mà sống. La gia ăn gì, bọn họ cũng phải ăn cái đó! Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, đã bị muội muội La Thúy Miêu – người vừa bưng mâm cơm từ bếp ra – cắt ngang.
La Thúy Miêu vừa vào bếp hâm nóng lại cơm, đang toàn tâm thu dọn bát đũa, không hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, càng không biết tỷ tỷ mình lại cãi nhau với vị đại ca ca kia.
Vì đồ ăn đã được chuẩn bị từ trước, đặt trong chảo lớn, nên chỉ cần hâm lại là có thể dùng. La Thúy Miêu còn lo hai vị ca ca sẽ chê bộ bát đũa bẩn, nên cố ý dùng nước ấm tráng năm sáu lần, bản thân cũng rửa tay rất nhiều lượt rồi mới mang cơm ra.
Nàng lần lượt đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ. Quả nhiên đúng như lời La Thúy Hoa nói: chỉ là rau xào, cơm trắng và khoai lang nướng.
Dọn xong, La Thúy Miêu xấu hổ xoa tay lên chiếc tạp dề, nhỏ nhẹ nói với Ân Minh Lộc:
“Tiểu ca ca, các ngươi ăn đi. Nếu chưa đủ, trong bếp còn nữa.”
Ân Minh Lộc gật đầu. Cả ngày chưa được ăn gì, hắn quả thật đói. Tiểu hài tử thì dạ dày yếu, không thể để đói quá lâu. Vừa mới gật đầu xong, cái bụng nhỏ kia lại kêu lên vài tiếng phối hợp.
Hắn lập tức cầm lấy chiếc chén nhỏ trước mặt mình.
Nguyên Phượng lại một lần nữa cảm thấy mất mặt, nhịn không được mắng:
“Chẳng phải chỉ là một bát cơm sao? Ngươi thường ngày không ăn no à? Còn đâu là khí khái nữa? Không hiểu đạo lý ‘quân tử không ăn của bố thí’ sao?”
Cùng là hài tử thành phố, bọn họ vốn là một trận tuyến. Người ngoài nhìn vào, hành động của họ đại diện cho cả nhóm. Hạ Minh còn chưa đến, tạm thời không tính. Nhưng Ân Minh Lộc vừa mới đến đã không chút do dự nhận lấy cơm của dân quê, chẳng khác nào đang vứt hết mặt mũi của hắn, khiến lời hắn nói ra chẳng khác nào tự vả.
Tức đến cực điểm, hắn vươn tay dài trực tiếp hất bàn cơm nhỏ trước mặt. Không ngờ tiểu ngốc tử Ân Minh Lộc lại lanh lẹ tay mắt, ngay khoảnh khắc ấy, một tay nhanh chóng bưng chén nhỏ lên, tay kia còn cầm được một củ khoai lang mini.
Trong tiếng va chạm lạch cạch của chén bát, chỉ mình hắn còn giữ được bát cơm nguyên vẹn.
Phản ứng nhanh nhẹn ấy khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc, rồi chẳng hiểu sao lại có chút muốn bật cười.
Thực ra, Ân Minh Lộc đã sớm có đề phòng. Bởi trong cốt truyện gốc, vị đại thiếu gia này cũng từng vì chuyện La gia mời ăn cơm mà lật bàn, khiến cả nhà họ La khiếp vía, còn nguyên chủ thì bị kéo theo khinh bỉ, giống như tiểu tức phụ bị ức hiếp, ấm ức đói bụng mấy ngày liền.
Tuy rằng niên thiếu khinh cuồng là chuyện bình thường, nhưng đói thì cứ đói một mình đi, cần gì phải kéo theo cả người khác chịu khổ? Dù gì hắn cũng chẳng muốn gồng mình diễn vai “tranh tranh thiết cốt cuối cùng bị hương thơm chinh phục”, hắn không có cốt khí, thế đấy.
Cảnh tiếp theo, mọi người liền thấy: đối mặt với lời mắng vô lý, thiếu niên mím mím môi nhỏ, mang theo chút uất ức mà nói:
“Nhưng ta là tiểu hài tử, đâu phải quân tử đâu.”
Nguyên Phượng thoáng sửng sốt, rồi lại càng tức, tức đến mức gần như thổ huyết:
“Ngươi đang giả ngu với ta đấy à?!”
Hắn còn tưởng lại là trò cũ tái diễn — rằng tiểu thiếu niên kia vì sợ hắn nổi giận nên đã sớm ôm lấy bát cơm nhỏ, co mình vào một góc mà ăn.
Một cái miệng nhỏ chăm chú nhai từng chút, chậm rãi nuốt xuống, dáng vẻ cực kỳ có giáo dưỡng. Nhìn bộ dạng ấy, lại khiến người ta có cảm giác như thể hắn đang ăn gan rồng tủy phượng vậy, hẳn là đói đến thảm.
Vì ngồi xổm nên tư thế ăn uống khá bất tiện, cơm thường xuyên rơi xuống quần áo. Tiểu gia hỏa ấy liền vụng về dùng đôi tay nhỏ nhặt từng hạt gạo lên, lại cho vào miệng nhấm nháp lần nữa.
Vừa ăn, đứa nhỏ còn vừa gật đầu khen:
“Ừm, ngon thật đấy!”
Mọi người đều không nhịn được bật cười, kể cả người trong tổ chương trình cũng cho rằng: đứa nhỏ này là vì lo Nguyên Phượng quá tổn thương lòng tự tôn của nhà họ La, nên cố ý làm vậy. Vừa có thể giữ lại chút thể diện cho nhà họ La, lại có thể giảm bớt ác cảm của mọi người đối với đại thiếu gia. Dù gì thì vừa nãy, hắn đã ngang nhiên hất tung bàn cơm của nhà người ta, khiến sắc mặt đám người La gia rõ ràng rất đau lòng.
Quả là một đứa trẻ thiện lương.
Dường như cũng đoán ra điều đó, đại thiếu gia liền hừ lạnh một tiếng. Hắn vốn chẳng cần ai thay mình giải vây, tiểu ngốc tử này đúng là lo chuyện bao đồng! Vậy mà hắn còn định chế giễu cái kiểu giáo dục nhà trẻ của đối phương — ai ngờ cái tiểu ngốc này lại như thể chẳng hiểu gì, mấy lần như thế, đại thiếu gia cũng cảm thấy không còn hứng để gây chuyện, đành dẹp bỏ tâm tư trêu chọc.
Vì đồ ăn lúc trước bị hất đổ, La Thúy Miêu đành làm lại một phần nữa. Nàng cẩn thận dựng lại cái bàn, chỉ là kéo ghế của Nguyên Phượng lùi ra xa một chút rồi mới dọn lại đồ ăn.
“Hai vị ca ca, ta mới làm lại rồi, các ngươi nếm thử xem.”
Nàng liếc nhìn sắc mặt Nguyên Phượng, thấy hắn chỉ hơi cau mày, mới khẽ thở phào.
Thấy Nguyên Phượng không còn thái độ gắt gỏng, tiểu gia hỏa liền giơ bát cơm lên cao, gần như đưa thẳng đến sát mặt đối phương, miệng còn nói với vẻ làm nũng như mẫu thân dỗ con ăn:
“Nếm thử đi Nguyên Phượng, cơm này thơm lắm luôn!”
Gương mặt trắng trẻo non nớt của tiểu thiếu niên áp sát lại gần, giọng nói ngọt như mật, khiến Nguyên Phượng bất giác nhớ đến dáng vẻ mẹ ruột từng dỗ hắn ăn cơm khi còn nhỏ. Một trận sởn gai ốc nổi lên từ đầu đến chân.
Thấy hắn không ăn, tiểu thiếu niên chỉ nghiêng đầu, không tiếp tục khuyên nữa, mà tự mình nâng bát lên ăn tiếp.
Ăn một miếng khoai lang đỏ, phóng một cái "thí".
Lại ăn thêm một miếng khoai lang đỏ, lại phóng một cái "thí".
Rồi lại ăn một miếng nữa… lại lại phóng thêm một cái "thí".
Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng như "tràn ngập mùi hương".
Đại thiếu gia mặt mày sầm lại, tức giận nói:
“Ngươi đủ rồi đấy!”
Hắn hoàn toàn bất lực trước tiểu phản đồ này. Chút tôn nghiêm cũng không còn, hình tượng cũng chẳng buồn giữ nữa. Ăn cơm thô nông gia mà cứ ra vẻ "thơm quá, ngon quá, ăn ngon chết mất", đúng là làm mất hết thể diện người thành phố! Ngoài đáng yêu, thích xen vào việc người khác, với cái thiện lương quá đà ấy thì đúng là chẳng có điểm nào đúng đắn cả!
Nhưng kỳ lạ thay, khi nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng và má lúm đáng yêu của tiểu thiếu niên, Nguyên Phượng chợt thấy sự thô bạo và bực bội vốn có khi vừa đặt chân đến nơi xa lạ này, tự nhiên mà dịu đi vài phần.