Ta quơ tay múa chân trong bóng tối rất lâu mới rơi xuống đất, bùm một tiếng.
Rất đau, nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt, ta thử đưa tay sờ xuống bên dưới, hình như có thứ gì đó giống như rơm rạ linh tinh.
Ta gọi tên Hồng Trọng, quờ quạng khắp nơi, hình như nàng ta cảm nhận được, đưa tay cho ta, ta thử vỗ vỗ vài cái vào cánh tay nàng ta, thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, may là vẫn chưa gãy.
Bọn ta dựa vào nhau, một lúc sau, đôi mắt mới thích nghi được với bóng tối. Ta phát hiện, đây là một địa lao.
Cũng hợp lý, không phải ban đầu đã nói Hồng Diệp sơn trang vốn dĩ chính là một ngục giam trên đảo được cải tạo lại sao.
Không gian địa lao không tính là nhỏ, nhưng trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, góc tường chất một đống rơm rạ và sợi bông nát, bên cạnh còn có bộ bàn ghế đã mục, không biết là được để lại từ năm tháng nào.
Lúc này, ta đột nhiên phát hiện, góc tường còn có hai người nữa, đang dựa vào ôm nhau rất chặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play