Một ngày trôi qua rất thuận lợi. Buổi tối ta và Hồng Trọng được xếp vào một gian phòng.
Giường thực sự rất mềm, vừa có gối ngọc vừa có lụa gấm, trên một hòn đảo hoang vắng thế này, cách bố trí không thể không coi là sang trọng nhưng ta vẫn không ngủ ngon, thậm chí còn nằm mơ.
Ta mơ thấy bản thân kể chuyện cho Lăng Thanh Vân, hình như là một sự kiện nhỏ, không được dã sử ghi lại: Có một người tên là Miễn Công, khi còn làm ở doãn phủ Khai Phong, trong ngục lúc ấy có một người rất dũng cảm, xin ông một con đường sống, Miễn Công liền thả hắn. Mấy năm sau, nhiệm kỳ của Miễn Công kết thúc, ông tới Hà Bắc, gặp được tên phạm nhân kia. Tù nhân cũ được thả, vui vẻ ra về, sau đó hắn muốn hậu tạ bèn nói với vợ: "Nên trả ơn ân nhân cứu mạng ta như thế nào?"
Người vợ đáp: "Một ngàn xấp lụa có đủ không?"
Nói: "Không đủ."
Người vợ tiếp tục: "Vậy hai ngàn xấp có đủ không?"
Hắn nói: "Vẫn không đủ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play