“Á, sao lại đập mạnh vậy chứ.” Chu Du cầm lấy tăm bông, chấm thuốc sát trùng, cẩn thận nghiêng người lại gần vết thương: “Cậu cố gắng chịu chút nha, chắc đau lắm đấy.”
Giản Nhiên đưa mặt lại gần, thuốc vừa chạm vào miệng vết thương, lập tức truyền đến cảm giác vừa lạnh buốt vừa rát bỏng, cô không nhịn được rụt cổ lại, rít lên một tiếng: “Lạnh quá…”
Chu Du không biết cô đang lạnh thật hay đau, chỉ biết đây là lần đầu tiên cô thấy Giản Nhiên bị thương, đến mức xót ruột muốn khóc, giọng nói khẽ run: “Tớ nhẹ tay thôi, cậu cố nhịn thêm chút nữa.”
Giản Nhiên cảm nhận được sự bối rối của bạn mình, không dám cử động, ngoan ngoãn để yên gương mặt ở đó, đến mắt cũng không dám chớp, chỉ có cái miệng là còn hoạt động: “Này, lúc nãy cậu bất ngờ đứng ra, không sợ hắn thật sự báo cảnh sát à?”
Chu Du dồn hết sự chú ý vào vết thương, hỏi lại: “Hắn muốn báo thì cứ báo, tớ sợ gì chứ?”
Giản Nhiên nói: “Nếu hắn báo cảnh sát thì cậu có thể sẽ mất việc.”
“Mất việc thì nghỉ, tìm chỗ khác, tớ có đến mức chết đói đâu.” Chu Du giúp cô làm sạch vết thương, gạt bỏ máu khô và bụi bẩn, rồi đột nhiên dừng tay, như bừng tỉnh ra điều gì, “Không lẽ cậu nghĩ tớ ngăn cậu là vì sợ mất việc sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT