Hạ Kỳ Lân lạnh lùng nhìn gương mặt méo mó vì tức giận của mẹ mình. Trong tay bà là xấp bản thảo hai vạn chữ mà cậu đã cặm cụi viết ngày đêm.
Bà không hài lòng chỉ với việc vo thành nắm, mà còn xé từng tờ một trước mặt cậu, miệng không ngừng chửi rủa:
“Đống rác rưởi gì đây? Giấy lộn! Vô dụng! Chó cũng chẳng thèm!”
Tâm trạng của Hạ Kỳ Lân, từ sợ hãi bất an ban đầu, bị chửi suốt mười phút, đến giờ đã hoàn toàn nguội lạnh, như tro tàn không còn chút hy vọng.
Cậu thậm chí có thể đứng từ góc nhìn của người ngoài, bình tĩnh quan sát người mẹ đang giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khoái trá như thể đã trả được mối thù.
Cứ xé đi. Xé đi.
Chỉ cần mẹ thấy đau, con có thể viết lại trăm lần. Như vậy, mẹ có thể hiểu được nỗi đau của con rồi chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT