Cái ôm này Trương Úc Thanh không hề ngờ tới
Tần Hàm khóc rất lâu, mãi sau tiếng nhỏ dần, cuối cùng thì lặng yên. Trương Úc Thanh giúp cô bỏ cái áo ra, rồi lại đưa giấy ăn cho cô.
Màn đêm yên tĩnh, phòng ngủ của Trương Úc Thanh không quá rộng nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có một cái giường và một tủ quần áo đơn giản. Ga trải giường kẻ sọc màu xám, Bắc Bắc tì mõm lên chân nằm ngủ trên đó.
Tần Hàm cuối cùng đã lấy lại được chút năng lượng, giọng mũi nặng nề kể cho Trương Úc Thanh nghe chuyện của bố mẹ mình. Kể về những cuộc cãi vã, kể về tập tài liệu cất trong tủ, cuối cùng kể đến sự bất lực của bố ngày hôm nay, rồi cô dừng lại. Vành mắt cô bé đỏ lựng, con ngươi xuất hiện vài tia máu đỏ, lông mi thì bị cô dụi mắt mà rối cả lên, cái thì vểnh, cái thì xoắn xít lại. Trông vô cùng đáng thương. Đôi mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng, miệng thì liên tục lẩm bẩm: “Trương Úc Thanh, em không biết nên làm gì cả.”
Thực ra cảnh ngộ của Trương Úc Thanh còn bất hạnh hơn cô, khi trải qua những chuyện đó thì anh không cảm thấy gì hết. Nhưng mà hiện tại, khi thấy Tần Hàm mũi đỏ au hỏi “nên làm gì”, anh nhăn trán, cảm thấy đã gặp phải vấn đề cực lớn. Nên dỗ dành cô bé như nào nhỉ?
“Bố em nói ông sẽ vẫn quay về, nhưng em thấy sẽ không có chuyện đó đâu.” Tần Hàm nói mà nước mắt lưng tròng như muốn trực rơi, lắc đầu sụp đổ: “Giờ em chỉ còn mỗi mẹ thôi.”
Trương Úc Thanh dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô: “Họ chỉ là không cùng chung sống nữa, nhưng họ vẫn sẽ yêu em như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT