Edit: Trúc Linh

Cuộc đua sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều phấn khích, tự giác lùi sang hai bên sườn đường.

Đây là Trần Đình Vân đấy! Nói một cách thô tục thì đừng nói là Lưu Kim, cả thành phố Will này cũng chẳng có ai dám huênh hoang trước mặt anh ta.

Thực tế vốn dĩ tàn khốc và trần trụi như vậy. Khi đối mặt với người có quyền thế, im lặng luôn là nguyên tắc đầu tiên, còn khuất phục là hành động thứ hai.

Ai mà tử tế lại dám ngông nghênh như thế chứ? Đám đông nín cười, tối nay chắc chắn sẽ có màn kịch hay để xem cho xem.

Thậm chí Vương Nham còn gào lên: “Trần Đình Vân! Nhất định phải khiến cô ta thua nhục nhã mà về!”

Lý Địch đã liên hệ với người ở vạch đích để chuẩn bị sẵn sàng. Theo chỉ huy, những cô gái nóng bỏng tiến ra đại lộ rộng rãi, vẫy cờ cổ vũ.

Lá cờ phấp phới trong gió đêm. Hai chiếc Ducati đỏ-đen giống hệt nhau đỗ hai bên các cô gái.

Trước khi hạ kính chắn gió, đột nhiên Hoài Nguyệt nghiêng đầu, đánh giá Trần Đình Vân vài giây, rồi nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Thật sự phải lột sạch à? Chơi lớn thế?”

Cảm nhận được sự chế giễu tinh tế trong ánh mắt đó, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Trần Đình Vân chợt trở nên khó chịu rõ rệt. Ánh mắt đối diện với Hoài Nguyệt cũng tối sầm lại.

Anh ta nhận ra xe của cô không có biển số, trông như vừa mới mua. Mới mua xe đã chạy đến gây chuyện sao? Nhưng anh ta hoàn toàn không quen biết cô, sao cô lại có địch ý lớn đến vậy? Không lẽ là người phụ nữ từng bị anh ta phụ bạc? Không thể nào. Anh ta nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó. Anh ta không phải hạng háo sắc như đám Giang Cảnh. So với phụ nữ, anh ta thích xe và bóng hơn.

Nhớ lại những người đủ khả năng mua chiếc xe này trong thành phố Will, anh ta vẫn không thể nghĩ ra cô là ai. Một lúc sau, anh ta kiềm chế cơn giận trong lòng, hỏi: “Cô tên gì?”

Hoài Nguyệt nhìn ra được ngay anh chàng thiếu gia này sắp bùng nổ, nhưng lại không chút sợ hãi mà chỉ cười khẩy: “Hỏi làm gì? Muốn tán tôi à?”

Những ai quen biết Hoài Nguyệt đều rõ, cô không chỉ nóng tính thích động tay động chân, mà miệng lưỡi còn cực độc, chuyên nhắm vào điểm yếu của người khác để đâm trúng tim đen, chủ trương sống theo ý mình.

Nếu không phải do kỷ luật nghiêm ngặt trong quân đội, có lẽ “vô pháp vô thiên” chính là biệt danh của cô.

Quả nhiên, Trần Đình Vân lúc này chỉ muốn lột da cô đành phải im lặng. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đám đông giật giật khóe môi, nhìn nhau rồi lại thấy buồn cười. Rốt cuộc cô gái này là thần thánh phương nào, ngang ngược đến mức khó tin!

Tiếng xì xào bàn tán khiến Trần Đình Vân càng nhíu mày sâu hơn. Anh ta dừng động tác đội mũ bảo hiểm, ánh mắt nhìn Hoài Nguyệt ngày càng khó chịu: “Đừng có tưởng bở, tôi còn chả thèm để mắt đến cô.”

Hỏi tên cô chỉ để sau này dễ tính sổ thôi.

Trần Đình Vân cười lạnh lùng, đã lâu rồi anh ta chưa gặp ai không biết sống chết như vậy. Thật kích thích!

Hoài Nguyệt cười nhạt: “Tốt thôi, nếu thật sự lọt vào mắt anh, chắc tôi sẽ xấu hổ đến mức tự sát mất.”

Trần Đình Vân: “…”

Anh ta còn chưa kịp nói gì thì Vương Nham đứng bên cạnh đã tức điên, ném mạnh chai nước suối xuống đất, gằn giọng với Hoài Nguyệt: “Cô mò đến đây, chẳng lẽ không biết bọn tôi là ai sao? Đừng tưởng có tiền mua Ducati là có thể kiêu ngạo, ở đây ai cũng có thể nghiền nát cô đấy!”

“Chủ chưa sủa mà chó đã cắn rồi. Mày là con nào thế?” Mặt Hoài Nguyệt không đổi sắc, từ tốn nhìn về phía Vương Nham đang hùng hổ.

Cô nhớ ra cậu ta. Trên tài khoản mạng xã hội của Trần Đình Vân, cậu ta xuất hiện khá nhiều lần, lúc nào cũng như con chó Pug lẽo đẽo theo sau.

Dáng người gầy gò, y như một con chó nhỏ. Nhìn kiểu gì cũng thấy là mẫu đàn ông không thích phụ nữ mạnh mẽ điển hình, vì có cảm giác không thể kiểm soát hay chinh phục được. Một khi gặp phải kiểu đó, cậu ta liền sợ hãi nhưng cũng không cam tâm.

Những kẻ như vậy, trước khi gia nhập tổ chức “Chim Ưng”, Hoài Nguyệt đã đánh gục không dưới trăm tên.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ trực tiếp tặng cậu ta một đấm, có điều hôm nay thì không được.

“Mẹ kiếp, mày—” Vương Nham tức đến đỏ mặt, xắn tay áo định lao lên. May mà An Tình và Lý Địch giữ cậu ta lại.

“Tránh ra!” Cậu ta đẩy mạnh hai người, hung hăng trừng mắt nhìn Hoài Nguyệt, dở giọng hăm dọa: “Cứ đợi đấy, tao nhớ mặt mày rồi!”

“Phải nhớ kỹ vào.” Hoài Nguyệt thầm nghĩ. Trong tương lai gần, cô còn phải chơi một trò chơi dài hơi với bọn họ đây.

Cô cố tình ra vẻ tò mò, cúi xuống xe, giọng đầy nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết các anh là ai. Mấy người là ai vậy?”

Vương Nham bật cười đầy kiêu ngạo: “Bọn tao là sinh viên của Lưu Kim!”

“Lưu Kim…” Hoài Nguyệt làm bộ suy nghĩ.

Một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô gật đầu tỉnh ngộ: “À! Là cái trường quý tộc giả tạo đó đúng không? Tôi vừa thấy trên tin tức hôm trước, nghe nói thủ khoa kỳ thi đại học năm nay ở thành phố Từ Hải là Hoài Nam cũng học trường các anh đấy.”

“Hoài Nam?” Vương Nham ngớ ra. Ai vậy?

“Được rồi.” Trần Đình Vân đã mất kiên nhẫn, ngắt ngang cuộc nói chuyện vô nghĩa này. Anh ta mạnh tay đội mũ bảo hiểm, nhấn ga sẵn sàng xuất phát:

“Chưa từng nghe đến Hoài Nam. Đua không?”

Hoài Nguyệt cũng không dây dưa thêm, gật đầu: “Đua.”

Kính chắn gió hạ xuống. Không ai thấy được nụ cười đầy ẩn ý trên khóe môi cô. Kế hoạch thành công rồi.

Lưu Kim có sự phân cấp rõ ràng, khác với các trường đại học bình thường. Từ lớp học, căng tin, thư viện, tòa nhà giảng đường… Tất cả đều được chia thành tám cấp độ từ A đến H dựa theo tài sản, ngoại trừ hai lớp đặc biệt là S và K.

Năm kẻ tình nghi đều thuộc lớp S, đứng trên đỉnh kim tự tháp, mỗi người đều là con cháu của những ông trùm tài phiệt. Trong khi đó, lớp K chỉ toàn học sinh nghèo. Học sinh lớp K đừng nói là lớp S, ngay cả lớp H còn khó mà tiếp cận. Nếu chỉ đơn thuần đóng vai một kẻ kiêu ngạo, e rằng dù có nằm vùng cả trăm năm, cô cũng chẳng thể chạm đến mục tiêu.

Dĩ nhiên, vẫn còn một cách khác— trước tiên khiến lớp S chú ý đến mình, sau đó để chính bọn họ tự tìm đến.

Đây chỉ là bước đầu tiên.

Bước thứ hai, để sau hẵng tính.

Thực ra hôm nay cô hoàn toàn có thể xuất hiện với trang phục nam. Nhưng thân phận của Hoài Nam là một thiếu niên nghèo khó, nếu đột nhiên phô diễn kỹ năng lái mô tô quá xuất sắc sẽ dễ gây nghi ngờ. Thế nên chỉ có thể lựa chọn giả gái, lùi một bước để ghi dấu ấn.

“Bắt đầu đi.”

Hoài Nguyệt nhẹ nhàng lướt tay, chiếc kính chắn gió “cạch” một tiếng hạ xuống, gọn gàng và dứt khoát.

Cuộc đua chính thức bắt đầu. Cô gái cầm cờ giơ cao hai tay, khi lá cờ rơi xuống, tiếng reo hò vang lên, hai chiếc mô tô như tia chớp đỏ lao vút vào màn đêm!

Cả hai như những mũi tên rời cung, tốc độ xé gió khiến con đường quanh co trên núi trở nên mờ ảo phía sau.

Đường đèo nổi tiếng quanh co khúc khuỷu, có thể nói là uốn lượn đến mức “chín khúc mười tám vòng” cũng không ngoa.

Hoài Nguyệt đã tra bản đồ trước đó, ghi nhớ kỹ từng khúc cua, giai đoạn đầu cô không tăng tốc quá nhiều. Ngược lại, Trần Đình Vân như điên như dại phóng bỏ xa cô một đoạn dài.

Kỹ thuật lái xe của Trần Đình Vân thuộc hàng xuất sắc, có thể sánh ngang với tay đua chuyên nghiệp. Khi chạy tốc độ cao, anh ta có thể sớm giảm tốc và nghiêng xe chuẩn xác, vào cua bằng những cú drift hoàn hảo, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh sắc nhọn rợn người, tựa như trọng lực chẳng còn ý nghĩa gì, nhẹ nhàng lướt đi như bay.

Anh ta tự tin rằng mình chắc chắn sẽ thắng, thậm chí còn bấm còi hai lần để khiêu khích.

Khúc cua thứ nhất, thứ hai, rồi đến thứ tư, thứ năm… Trần Đình Vân vẫn luôn dẫn đầu.

Trên màn hình nhỏ kết nối với camera giám sát dưới chân núi, hai chiếc xe phóng như bay, một trước một sau. Nhìn thấy Hoài Nguyệt chỉ có thể bám theo phía sau mà không thể vượt lên, đám đông lập tức hò reo phấn khích.

Vương Nham phấn khích siết chặt nắm đấm, hét lớn: “Đến tay đua chuyên nghiệp cũng không bì kịp Đình Vân, một đứa con gái mà cũng đòi bắt chước! Lát nữa tao sẽ tự tay lột sạch cô ta!”

Nói xong, cậu ta còn kéo An Tình lại, cưỡng ép hôn cô ta một cái.

An Tình đã sớm bị tốc độ chóng mặt của cuộc đua làm cho choáng váng. Dù không ngồi trên xe, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được từng cơn gió rít bên tai. Cô ta không dám tưởng tượng nếu lúc nãy mình thực sự lên xe thì chuyện gì sẽ xảy ra… Nếu không phải nhờ có người phụ nữ kia, có lẽ cô ta… Đột nhiên cô ta siết chặt hai tay, chắp lại trước cằm như cầu nguyện: Nhất định phải thắng!

Trên màn hình, hai chiếc xe gào rú giữa màn đêm, ánh đỏ tựa vệt sáng lướt qua, chuẩn bị tiến vào khúc cua thứ bảy.

Đến rồi! Ánh mắt Hoài Nguyệt trở nên sắc bén.

Mục đích của cô đã đạt được, với lại từ trước đến nay cô không thích thua.

Và cũng sẽ không thua.

Khúc cua thứ bảy là một đoạn đường hẹp và ngắn, uốn lượn theo hình chữ S. Chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đâm nát tan tành.

Thế nhưng Hoài Nguyệt chẳng hề do dự, cô lập tức đẩy ga lên 90%, tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút lên, bám sát ngay phía sau.

Khi thời cơ đến, cô đột ngột tăng tốc lên mức cao nhất, nhắm chuẩn khe hẹp giữa xe của Trần Đình Vân và vách núi. Trong tích tắc anh ta giảm tốc để drift, cô liều lĩnh tăng tốc tối đa, vượt qua ngay khi anh ta còn đang chuẩn bị vào cua. ( app TYT - tytnovel )

Khoảng cách giữa hai chiếc xe gần như bằng không, trong chớp mắt, họ lướt qua nhau.

Trần Đình Vân không thể ngờ rằng lại có kẻ điên hơn cả mình. Đường cua đã hẹp, nếu không kiểm soát tốt tay lái, hai xe sẽ va vào nhau và cả hai đều mất mạng. Tuy anh ta liều lĩnh, nhưng không thực sự muốn chết.

“Chết tiệt!”

Trần Đình Vân theo bản năng nghiêng đầu tránh đi một chút. Dù đã nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng bánh xe của anh ta đã mất độ bám đường sau đó trượt mạnh một cái.

Chỉ một giây sơ hở.

Chiếc mô tô đỏ vốn luôn bám đuôi nay đã vượt qua anh ta, đã thế cô gái lái xe còn rảnh tay giơ lên một ngón giữa đầy khiêu khích.

Ngay sau đó, anh ta trơ mắt nhìn chiếc xe lao đi với tốc độ tối đa của Ducati, linh hoạt như một con rắn lướt qua đường cua chữ S. Sau cú rẽ với lực ly tâm cực lớn, tốc độ lập tức được đẩy lên mức cao nhất, drift qua khúc cua một cách hoàn mỹ.

Tiếng động cơ gầm rú chấn động cả bầu trời. Vệt sáng đỏ rực biến mất trong chớp mắt, chỉ để lại một màn tĩnh lặng chết chóc.

Trước màn hình, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trần Đình Vân… Thua rồi?”

Tay đua chuyên nghiệp vừa mới đến không lâu cũng sững sờ, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Pha vượt cua này quá hoàn hảo!”

Đua xe không chỉ là kỹ thuật, mà còn là tâm lý chiến đấu.

Chỉ khi nắm bắt được tâm lý của đối thủ mới có thể bày ra một thế cờ hoàn mỹ như vậy. Kẻ chạy phía sau rõ ràng là đang cố ý chờ đợi. Chỉ cần Trần Đình Vân sơ hở một chút, đó chính là thời cơ để vượt qua!

“… Cũng ngầu đấy chứ.” Không biết ai đó lẩm bẩm một câu.

Vương Nham tức giận chửi ầm lên, nhưng sự thừa nhận của tay đua chuyên nghiệp đã châm ngòi cho sự phấn khích của đám đông. Dù không ai dám trêu chọc Trần Đình Vân, có điều lúc này anh ta chưa trở lại, không chọc ghẹo vài câu thì hơi phí.

“Thành phố Will xuất hiện nhân vật thế này từ bao giờ vậy?”

“Cũng là học sinh của Lưu Kim à?”

“Chụp ảnh lại đi, chắc chắn mọi người sẽ muốn xem mặt anh ta khi bị thua đó.”

Sắc mặt Lý Địch và Vương Nham lập tức thay đổi. Ứng dụng Phi Tín của Lưu Kim dành riêng cho học sinh, có thể đoán trước rằng ngày mai trên diễn đàn sẽ tràn ngập những lời bàn tán. Và cũng không khó để đoán được Trần Đình Vân sẽ nổi giận như thế nào.

Khi quay lại điểm xuất phát, Hoài Nguyệt thấy hai kẻ kia đang vội vàng phá hủy chiếc USB ghi hình. Dù qua kính chắn gió, cô vẫn có thể cảm nhận được hai tên đó đang hoảng loạn đến mức nào. Cô vốn là đang chơi đùa với lòng người. Những kẻ kiêu ngạo bề ngoài nhưng thực chất rất sợ chết, loại người này cô đã gặp vô số. Dù địa vị có cao thế nào, một khi bị dồn vào đường cùng, chắc chắn đó sẽ là kẻ đầu tiên quỳ xuống.

Như dự đoán, suốt quãng đường từ khúc cua cuối cùng trở về điểm xuất phát, Trần Đình Vân không thể đuổi kịp.

Dừng xe lại, Hoài Nguyệt chờ một lúc mới thấy anh ta trở về.

“Đua lại lần nữa.” Sắc mặt anh ta đen đến mức có thể nhỏ ra mực, tự cho rằng mình thua chỉ vì đã xem thường đối phương.

Hoài Nguyệt lười biếng tựa vào xe, cầm chai nước ai đó đưa cho, khẽ cười nhạt:

“Đừng nói với tôi là anh thua vì nghĩ tôi là phụ nữ đấy nhé? Cái lý do này thật sự quá rẻ tiền.”

Bị chọc thủng tâm tư, Trần Đình Vân từ trước đến nay luôn cao ngạo lập tức sa sầm mặt, không nói một lời mà cứ nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm.

Cô chẳng thèm dây dưa với anh ta, Hoài Nguyệt tùy tay ném bình nước theo hình parabol siêu đẹp trúng ngay thùng rác, ngay sau đó sải bước lên xe.

Duy trì động tác đỡ kính chắn gió, cô cất giọng mượt mà lên: "Nào tỉnh táo lại thì tôi sẽ đến tìm cậu đua nữa. Tôi thấy mấy cái người ở Lưu Kim các cậu chẳng ra gì cả, uổng công có gia thế hiển hách, còn chẳng bằng một tên Hoài Nam ở vùng núi hẻo lánh kia. 

Binh sĩ đội Chim Ưng, ngay cả pháo đài phi cơ còn lái được thì mấy cái mô tô này nhằm nhò gì.

Nếu không phải vì nhiệm vụ thì anh ta xứng sao?

Một tên rác rưởi còn nhỏ tuổi đã biết đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, đáng lẽ nên quay về thùng rác mà nằm.

Nói xong, bỗng nhiên Hoài Nguyệt vẫy tay gọi An Tình: "Đi không?"

An Tình có chút ngạc nhiên, giữa vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cô ta bối rối chỉ vào bản thân: "Tôi ư?"

Hoài Nguyệt: "Đúng vậy."

Lúc đến, cô đã tận mắt thấy Vương Nham đối xử với An Tình tệ bạc thế nào. Ngay cả lòng tự trọng cũng không có, còn ở lại làm gì?

An Tình do dự: "Tôi…"

"Đi hay không?" Hoài Nguyệt nhìn thẳng vào cô ta lặp lại lần nữa.

Bên cạnh, Vương Nham ôm chặt lấy An Tình, ánh mắt đầy vẻ đe dọa: Cứ thử đi xem. Thái độ đó khiến Hoài Nguyệt suýt chút nữa không kiềm chế nổi cơn ngứa ngáy trong xương cốt, nhưng An Tình lại chỉ cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt.

Chờ suốt nửa phút không nhận được câu trả lời, Hoài Nguyệt đã hiểu. Cô lập tức hạ kính chắn gió xuống.

Sống hai kiếp, dù đều là trẻ mồ côi, nhưng cô đã chứng kiến đủ những câu chuyện lạnh lùng của thế gian.

Từng có một vụ án như thế này—một người phụ nữ vì nợ nần chồng chất mà làm kẻ thứ ba của một lão già giàu có. Vợ cả đã dạy dỗ cô ta vài lần, lão già cũng thường xuyên đánh đập cô ta, nhưng cô ta vẫn cắn răng chịu đựng. Cuối cùng, bị con trai của vợ cả đâm liên tục mười sáu nhát dao đến chết.

Chuyện của những kẻ "một người muốn đánh, một người muốn chịu", người ngoài có xen vào cũng vô ích.

Trước khi đi, Hoài Nguyệt còn tiện tay ném cho Trần Đình Vân một câu đầy châm chọc: "Không cần cậu lột đồ nữa đâu, cái cơ thể ốm yếu của cậu chẳng có gì đáng xem cả. Tôi sợ bẩn mắt lắm."

Chiếc mô tô lại lần nữa gào rú lao đi, để lại bầu không khí im lặng chết chóc.

Thời gian kéo dài như cả thế kỷ, cuối cùng Trần Đình Vân không kìm chế được cơn thịnh nộ. Anh ta đen mặt, giận dữ tung một cú đá làm lật chiếc xe mô tô đắt tiền, rồi giẫm đạp lên nó liên tục để trút giận.

"Ốm yếu?"

Cả đời này, anh ta chưa từng chịu nỗi nhục nào như thế. Anh ta trợn mắt nhìn mọi người xung quanh, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sao?"

Không ai dám lên tiếng vào lúc này, tất cả chỉ biết im lặng nín thở.

Một lúc sau, Trần Đình Vân bật cười đầy tức giận, nắm chặt cổ áo Vương Nham, trong mắt tràn đầy sát khí: "Tìm con đàn bà đó cho tao!"

"Cả cái tên… Cả cái tên Hoài Nam gì đó cũng tìm ra!"

Anh ta muốn xem thử xem cái kẻ mà người phụ nữ kia đánh giá cao—rốt cuộc là thứ chó gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play