Edit: Trúc Linh

Vừa xuống máy bay, Hoài Nguyệt liền nhận được cuộc gọi từ Thái Tư Quyên, đúng lúc như thể đã canh thời gian vậy.

"Thư Ánh Phong đã sắp xếp trợ lý Lộ Trung đến đón cô. Tạm thời cô sẽ ở chỗ cậu ấy, tiền sinh hoạt phí cũng do cậu ấy cung cấp. Giai đoạn hai, em hãy nhanh chóng thâm nhập vào vòng quan hệ của nghi phạm."

Hoài Nguyệt nhíu mày: "Không ở ký túc xá sao?"

“Leng keng.”

Âm báo tin nhắn vang lên, trên màn hình hiện thông báo đặc biệt từ ứng dụng Dida.

[Trần Đình Vân]: Trước khi khai giảng, đi trượt tuyết một chút nào.

Vừa nhấn vào, chín bức ảnh hiện ra, toàn là những khoảnh khắc Trần Đình Vân trượt tuyết cực ngầu, đi kèm với những bộ dụng cụ đắt đỏ nhất, mỗi tấm ảnh đều toát lên sự xa hoa phung phí.

Suốt hơn nửa năm nay, dù vùi đầu học lại chương trình cấp ba nhưng Hoài Nguyệt vẫn không quên theo dõi vụ án này. Cô đã nắm rõ tài khoản mạng xã hội của cả năm nghi phạm.

Vừa lướt bình luận, cô vừa tiếp tục hỏi Thái Tư Quyên: "Lưu Kim không phải là trường nội trú sao?"

"Ở gần trường có khu chung cư cao cấp dành riêng cho sinh viên. Cả năm nghi phạm đều sống ở đó, em qua đó sẽ tiện hơn." Giọng Thái Tư Quyên có vẻ bận rộn, âm thanh xung quanh rất ồn ào, ngay cả giọng bà ấy phát ra từ điện thoại cũng hơi lẫn tạp âm.

"Cục trưởng Thái——" Ở đầu dây bên kia có người gọi Thái Tư Quyên, bà ấy đáp lại rồi vội nói với Hoài Nguyệt: "Thế nhé, ra khỏi sân bay cô sẽ thấy Lộ Trung. Có gì cứ gọi điện cho tôi.”

"Tút tút tút——"

Mặt Hoài Nguyệt không cảm xúc cất điện thoại, kéo va li đi thẳng ra ngoài.

Được thôi, lúc cần nhờ vả thì nhẹ nhàng tử tế, xong việc rồi lại hời hợt thế này đây.

Lửa giận trong lòng cô lại càng bùng lên.

Kế hoạch nằm vùng chỉ có Phương Thiên Hà, Cục trưởng Thái và Hoài Nguyệt biết. Đồng đội của cô trong đội Chim Ưng đều tưởng cô đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật.

Thư Ánh Phong là ngoại lệ duy nhất.

Thái Tư Quyên cho rằng nếu đã ngụy trang thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Để tránh bị nghi ngờ sau khi hành động, khi đối mặt với những nghi phạm và gia tộc đầy quyền thế trong bóng tối, bà ấy quyết định diễn một vở kịch hoàn chỉnh. Bà ấy kéo con trai của một người bạn thân – người vốn thường xuyên tài trợ cho trẻ em nghèo ở vùng núi – làm bình phong, giả vờ rằng anh đang tài trợ cho Hoài Nam để đề phòng bất trắc. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bên ngoài, bao gồm cả gia đình họ Thư, chỉ biết rằng Thư Ánh Phong lương thiện giúp đỡ một thiếu niên nghèo đến từ vùng sâu vùng xa, nhưng không ai biết sự thật. Dù vậy, Thư Ánh Phong cũng chỉ biết cô là cảnh sát nằm vùng chứ không hơn.

Hoài Nguyệt chưa từng gặp Thư Ánh Phong, chỉ biết người này cực kỳ giàu có. Toàn bộ chi phí ôn thi nửa năm ở Từ Hải của cô đều do anh chi trả, tiền tiêu như nước, mắt cũng không thèm chớp.

Trước đây cô cũng khá tò mò về thân phận của người này, nhưng tiếc là anh cực kỳ kín tiếng, thông tin trên mạng ít đến đáng thương. Manh mối duy nhất chỉ có mấy bài báo ca tụng kiểu xuất thân danh gia vọng tộc, nhà học thức lâu đời.

"Lại là một ngày muốn đi cướp của nhà giàu." Hoài Nguyệt lầm bầm. Lương của cô chỉ có tám nghìn tệ một tháng, ăn một bữa ở nhà hàng Hoàng Đại Trù còn phải cân nhắc mãi.

Ra đến cổng sân bay, cô lập tức nhìn thấy Lộ Trung.

Anh ấy có dáng vẻ thật thà, bộ vest xám chỉnh tề, trông không khác gì dân văn phòng cao cấp trong các tòa nhà CBD. Chỉ có điều, tấm bảng anh ấy giơ lên với bốn chữ "Chào mừng Hoài Nam", dán đầy những bông hoa kỳ quái, có chút không ăn nhập với vẻ ngoài của anh ấy.

… Quả là màn đón tiếp hoành tráng.

Khóe miệng Hoài Nguyệt giật giật, chậm rãi bước tới: "Lộ Trung, Lộ tiên sinh phải không ạ?"

Lộ Trung thoáng ngạc nhiên: "Hoài Nam?"

Lúc cô đến gần, anh ấy không tin nổi thiếu niên phong thái xuất chúng này lại đến từ vùng núi nghèo khó.

Cô rất cao, ngay cả Lộ Trung cũng phải ngước nhìn. Ánh mắt anh ấy nhanh chóng quét một lượt đánh giá, trong lòng không khỏi kinh ngạc—vừa cao vừa đẹp trai, nói là con nhà giàu còn có người tin. Không lẽ ông chủ anh ấy bị lừa rồi?

Trong lúc đang quan sát kỹ, anh ấy vô tình chạm phải ánh mắt Hoài Nguyệt. Đôi mắt đẹp mê hoặc ẩn sau cặp kính gọng bạc, sự sắc bén bị che giấu, chỉ còn lại nét nhã nhặn ôn hòa.

Hoài Nguyệt mỉm cười: "Lộ tiên sinh, trên mặt tôi có gì à?"

"Không có, đi thôi." Lộ Trung giật mình, ho nhẹ để che giấu sự lúng túng. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ—có, có sự đẹp trai.

Khu chung cư mà Thư Ánh Phong sắp xếp cho cô tên là biệt thự Dư Hồ, nằm trên đường Sơn Hà. Từ sân bay đến đó mất ba tiếng đồng hồ.

Hoài Nguyệt lên mạng tra thử, phát hiện đường Sơn Hà chỉ cách trường Lưu Kim hai con phố. Xung quanh toàn trung tâm thương mại sầm uất, đất đai đắt đỏ, e rằng người bình thường có làm cả đời cũng không mua nổi một cái toilet ở đây.

Lộ Trung dẫn cô vào biệt thự số 6, đưa chìa khóa và một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Đây là một căn nhà thuộc sở hữu của Thư tiên sinh. Ngài ấy dặn tôi nhắc cậu, đã đến thành phố Will thì cứ xem nơi này là nhà mình. Tiền sinh hoạt đã được chuyển vào thẻ, mặt sau có số liên lạc của Thư tiên sinh. Nếu cần gì, cứ gọi trực tiếp cho ngài ấy hoặc tôi là được."

Sau khi trao đổi số liên lạc, Hoài Nguyệt nhét thẻ vào túi, dạo quanh căn biệt thự ba tầng rộng lớn rồi hỏi: "Xe trong gara có thể dùng không?"

"Có thể, chìa khóa để trong phòng ngủ chính. Thư tiên sinh đã nói, tất cả mọi thứ trong căn nhà này, cậu đều có thể sử dụng."

Hào phóng thế cơ à? Hoài Nguyệt bĩu môi, nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi không thích lái ô tô. Kiếm cho tôi một chiếc mô tô đi, tối nay tôi cần dùng."

Lộ Trung: "…"

Anh ấy không ngờ Hoài Nguyệt lại không khách sáo đến vậy, thoáng sững người: "Mô tô?"

Hoài Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Đúng, hiệu suất càng hoàn hảo càng tốt."

Hiếm khi Lộ Trung im lặng, trầm mặc hồi lâu sau đó hít sâu một hơi, cầm điện thoại báo cáo lại với Thư Ánh Phong. Hai phút sau, anh ấy quay lại với vẻ mặt khó hiểu: "Thư tiên sinh đồng ý rồi, chiều nay xe sẽ được gửi tới biệt thự."

"Thư tiên sinh đúng là người tốt." Hoài Nguyệt không hề bất ngờ, mặt không đỏ tim không đập mà cảm ơn.

Trong toàn bộ kế hoạch nằm vùng, Thư Ánh Phong vừa là tấm bình phong, vừa là cây ATM ai ai cũng yêu thích. Trước đó, Thái Tư Quyên từng nói khi tìm đến anh, anh lập tức tuyên bố "Trừng trị kẻ ác là nghĩa vụ của công dân tốt", thế thì cô cũng chẳng cần khách sáo làm gì.

Hơn nữa, muốn có mô tô tất nhiên là có mục đích cả.

“Vậy….” Lộ Trung còn đang bận việc, vội vàng đưa mắt nhìn đồng hồ: “Cứ thế nhé, tôi đi trước đây.” ( app truyện T Y T )

Trước khi đi, Lộ Trung còn ném xuống một câu: “Bạn học Hoài khó khăn lắm mới thoát khỏi vùng núi thô sơ, mong cậu học hành cho tốt ngày ngày tiến về phía trước.”

Hoài Nguyệt: “....”

Mỗi ngày tiến về phía trước cái ĐCM!

Đọc cmn nhiều sách thế thà chém người còn hơn!

Rõ ràng đối phương xem cô thành kẻ được giúp đỡ là muốn tiến thêm một bước, tha thứ cho Lộ Trung không biết cô là người nằm vùng nên cô cũng không mắng anh ấy.

Có điều cái này rất hợp ý cô.

Vật họp theo loài luôn là cụm từ chính xác đến từng cm, bởi vì năm nghi phạm đều là những tên khó tiếp cận, chỉ có khi cô biến thành loại người cùng với họ mới có thể đánh thẳng vào phòng tuyến ấy.

Sau khi ổn định, Hoài Nguyệt sắp xếp hành lý đơn giản rồi gọi đồ ăn.

Thư Ánh Phong làm việc rất nhanh gọn, vừa ăn xong, Lộ Trung đã đích thân mang mô tô tới tận cửa. Khi giao xe, ánh mắt anh ấy tràn đầy ghen tị, không ngừng nhắc nhở xe này rất đắt, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Hoài Nguyệt ghét nhất bị người ta dạy đời, lập tức tỏ thái độ vong ân bội nghĩa, thẳng thừng đuổi người đi.

Khi trăng lên cao, cô trang điểm đơn giản, chuẩn bị xong xuôi, nhấn ga lao thẳng về đường đèo ngoại thành.

Sáng nay cô lướt thấy bài đăng của Trần Đình Vân, có người hỏi tối nay có đua xe trên đường đèo không, tên kia trả lời "Đi." Thế thì cô nhất định phải có mặt.

Theo thông tin thu thập được, năm nghi phạm là một nhóm nhỏ, địa vị đứng đầu trường Lưu Kim, hô phong hoán vũ, vô cùng kiêu ngạo.

Mục tiêu đầu tiên là Trần Đình Vân. Trong nhóm năm người, anh ta nhỏ tuổi nhất, thích đua xe, leo núi, nhảy dù… Túm cái quần lại là kiểu gì càng điên cuồng càng thích. Tất cả tài khoản mạng xã hội của anh ta đều đăng về những trò này, hoặc là tiệc tùng xa hoa.

Điểm đặc biệt duy nhất là cô gái Trang Hân Vân.

Trần Đình Vân từng đăng ba bức ảnh chụp bóng lưng cô ta, toàn là góc chụp lén, với caption sướt mướt—"Tôi chờ gió cũng chờ em."

Rõ ràng tên này là một thằng trẻ trâu mê tình đơn phương.

Đêm nay, đường đèo bị phong tỏa. Dưới ánh trăng lạnh, tiếng côn trùng dần tắt, gió đêm thành phố Will dịu dàng thổi qua.

Dưới chân núi, nhiều chiếc mô tô đắt tiền đang xếp hàng, tiếng động cơ gầm rú.

"Mẹ kiếp, Ducati V4?" Một nam sinh tóc xoăn nâu nhào tới chiếc mô tô đỏ-đen kinh điển, mê mẩn vuốt ve: "Kiểu dáng quá mượt mà, chiều cao yên hoàn hảo, động cơ V-twin, đẹp đến phát khóc!"

Vuốt một hồi, cậu ta nhìn về phía lều nghỉ dựng tạm bên cạnh, hét lên: "Ê, Trần Đình Vân, lại mua xe mới à?"

Chiếc lều nghỉ ngơi thực chất chỉ là một chiếc ô bốn góc màu xanh đậm, nhưng bên trong lại có hai chiếc sofa nhỏ và một bàn trà bằng gỗ. Trên bàn trà bày rải rác mấy hộp thuốc lá và gạt tàn, dưới đất còn có hai thùng nước khoáng.

Trần Đình Vân gác chân dài lên bàn trà, dáng vẻ lười nhác dựa vào sofa mềm, tập trung chơi trò chơi nhỏ trên điện thoại. Nghe có người gọi mình, anh ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

Cậu thanh niên kia hoàn toàn không để ý đến sự phớt lờ ấy, tự nhiên chụp ảnh selfie, thậm chí còn nhờ bạn gái giúp chụp.

"An Tình, mau giúp anh chụp đi!"

"Vương Nham, chiếc xe này phải tầm 1,5 triệu tệ nhỉ?" An Tình là một ngôi sao tuyến mười tám, trước đây chỉ nghe nói con nhà giàu thích bao trọn đường đèo để đua xe máy, nhờ quen biết với Vương Nham, lần này mới có cơ hội mở mang tầm mắt. Không ngờ vừa đến đã được chứng kiến một chiếc xe đỉnh như thế.

Ducati Superleggera V4, toàn cầu chỉ có 500 chiếc, không tính là đắt nhất nhưng lại vô cùng hiếm hoi. Chỉ cần dán mác "phiên bản giới hạn" là đã đại diện cho địa vị cao quý. Khi mới ra mắt, giới nhà giàu đã tranh nhau mua sạch, đến mức những người thực sự yêu xe đa phần chỉ có thể mua lại xe đã qua sử dụng.

Vương Nham không ngừng tạo dáng, giục giã: "Chắc cỡ đó, mau chụp đi!"

Cuộc đua lần này được tổ chức bởi Lý Địch, một tay đua cuồng nhiệt của khóa trên trường Lưu Kim. Nghe nói có hai tay đua chuyên nghiệp người nước ngoài từ câu lạc bộ xe máy của thành phố Will cũng đến, mọi người liền nhân cơ hội tụ họp để giải trí.

Tất cả những ai có mặt hôm nay đều là nhân vật có máu mặt trong thành phố Will và phần lớn đều là sinh viên trường Lưu Kim.

Đưa mắt nhìn quanh, toàn là trai xinh gái đẹp, ai cũng ăn mặc sang trọng. Tùy tiện kéo đại một người ra, phụ kiện trên người ít nhất cũng từ năm con số trở lên. An Tình âm thầm kinh ngạc, hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt.

Một lúc sau, An Tình trả điện thoại lại cho Vương Nham, hạ giọng hỏi: "Trần Đình Vân là ai vậy?"

Vương Nham bĩu môi: "Là con trai của Trần Thuật Cương, chủ tịch Hoàn Vũ Capital đấy. Bớt xem mấy phim thần tượng nhảm nhí đi, lo đọc tin tài chính nhiều vào. Nói không chừng trong giới của em, mấy ngôi sao đang nổi cũng là do nhà tên kia nâng đỡ đấy."

"Hóa ra là Trần Thuật Cương?!" An Tình mở to mắt, vô thức đưa ánh mắt về phía Trần Đình Vân.

Trần Thuật Cương là một gã tài phiệt khét tiếng của thành phố Will. Xuất thân giàu có, du học ngành tài chính ở nước ngoài, từng dùng 10000 đô trên phố Wall kiếm lợi nhuận về gấp trăm lần, từ đó một bước thành danh. Sau khi về nước, nhờ vào tầm nhìn đầu tư độc đáo, cộng thêm khả năng thao túng chứng khoán, tài sản của ông ta không ngừng tăng vọt, lọt vào top 10 tỷ phú giàu nhất Hoa Hạ.

"Nhìn cẩn thận thế, muốn quyến rũ tên kia à?" Vương Nham cười lạnh, thô bạo khoác tay lên cổ An Tịnh, làm nhòe lớp trang điểm của cô ta, cất giọng điệu khinh miệt: "Bớt mơ đi, tên kia không thích loại yêu tinh như em đâu. Cho dù có lột sạch bò lên giường, tên kia cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái."

Bị đối xử như vậy, An Tình tức giận nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể cúi đầu mặc cho cậu ta giày vò.

"Kétttt—”

Bất chợt, bàn trà bị đá mạnh văng ra xa, phát ra âm thanh chói tai.

Trần Đình Vân ngồi chờ đến phát bực, cuối cùng vứt điện thoại xuống, sắc mặt âm u hỏi: "Đã mười một giờ rồi, người đâu?"

Thấy anh ta nổi giận, Lý Địch giật thót, vội vàng tiến lên giải thích: "Đình Vân, chờ thêm mười phút nữa đi. Trước khi xuất phát, huấn luyện viên của bọn họ có việc cần dặn dò nên mới chậm trễ."

"Chỉ chờ đúng mười phút." Giọng điệu của Trần Đình Vân đầy khó chịu.

Anh ta bực bội luồn tay vào tóc, đứng dậy cầm lấy mũ bảo hiểm trên sofa, định tự mình chạy một vòng trước. Khi lướt qua Vương Nham, hoàn toàn phớt lờ An Tình đang bị đối xử thô bạo, anh ta vẫy tay với Vương Nham như đang gọi chó.

"Kiếm người chạy cùng tôi một vòng."

Vương Nham và Trần Đình Vân cùng lớp cùng khóa nên quá hiểu rõ tính tình anh ta. Bây giờ mà đua thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Anh ta chần chừ: "Dù sao cũng chỉ còn mười phút nữa, hay là chờ một lát đi?"

Trần Đình Vân cau mày, liếc nhìn An Tình quần áo xộc xệch, vài giây sau, đuôi mày bỗng giãn ra, rồi hất cằm về phía cô ta, giọng điệu không cho phép từ chối: "Để cô ta chạy cùng tôi."

Vương Nham: "..."

Trong giới ai cũng biết Trần Đình Vân là kẻ điên, lúc đua xe chẳng màng đến an toàn.

Biết rõ ý đồ của anh ta, Vương Nham lập tức đẩy An Tình tới trước, còn nói: "Được chạy Ducati là vinh hạnh của em đấy."

Những người xung quanh đều lộ vẻ hả hê, An Tình hoảng sợ, chần chừ không dám bước lên.

Thấy vậy, Lý Địch ra hiệu bằng ánh mắt, Vương Nham lập tức hiểu ý, định giơ tay túm lấy tóc An Tình.

Đúng ngay lúc này, một tiếng gầm rú dữ dội của động cơ xe máy vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.

Một chiếc mô tô đen-đỏ phóng đến với khí thế ngang tàng, như muốn xé rách màn đêm yên tĩnh.

Chiếc xe lao thẳng về phía Trần Đình Vân, luồng gió mạnh quét qua khiến tóc anh ta rối tung. Anh ta cau mày, buộc phải lùi lại, nhưng ngay khi sắp đụng vào, đối phương lại chính xác phanh gấp, dừng xe vững vàng ngay trước mặt Trần Đình Vân.

Tất cả mọi người đều nhận ra rằng đây là cố ý.

Mọi người đều có cảm giác, nếu không phải đối phương khống chế lực tốt thì đã đâm bay Trần Đình Vân rồi.

Thậm chí có một giây, Trần Đình Vân nghi ngờ người này thực sự muốn đâm chết mình.

“Mẹ nó, mày bị điên à?” Lý Địch cố gắng vớt vát trái tim thiếu nữa mới nhảy ra khỏi lồng ngực, xông lên mắng chủ xe kia té tát.

Sắc mặt Trần Đình Vân đen như đít nồi, đánh giá chiếc xe một cái rồi nhìn xe mình, cuối cùng tức đến mức bật cười.

Quả nhiên là cùng một loại.

Toàn bộ thành phố Will này chỉ có sáu chiếc V4, bốn chủ nhân còn lại của nó anh ta đều biết.

Không chỉ có thế, nón bảo hiểm cũng là loại tốt nhất, Trần Đình Vân có thể cảm nhận được sự ác ý trong mắt đối phương, anh ta thu hồi tầm mắt nhìn người xa lạ đột nhiên nhảy tới.

“Mày là ai? Cả con đường này đều đã được phong tỏa, mày vào đây bằng cách nào?”

“Cứ thế vào thôi.”

Âm thanh cà lơ cà phất vang vọng dưới mũ bảo hiểm, nghe có vẻ rất bực mình.

Dưới ánh mắt của mọi người, chủ xe bước xuống, tháo mũ bảo hiểm kẹp bên hông để lộ mái tóc dài đen nhánh cùng gương mặt xinh đẹp đầy khí chất mạnh mẽ.

"Tình cờ thấy có cuộc đua trên mạng…" Hoài Nguyệt đã thay đổi vẻ ngoài một chút, thản nhiên cúi người, gần như chạm vào chóp mũi Trần Đình Vân.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nhếch môi, nở nụ cười khiêu khích: "Trùng hợp ghê, tôi cũng là dân chơi mô tô, đua thử chứ?"

Nói thật, ngay cả Trần Đình Vân cũng không ngờ người đến lại là một cô gái, hơn nữa còn có chiều cao gần như… Bằng anh ta.

Trần Đình Vân khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo được tô khói nhẹ ngay trước mặt, rồi buộc phải thừa nhận rằng cô thực sự cao ngang mình. Áo khoác denim ôm dáng, quần cargo bao lấy đôi chân dài, phong cách gọn gàng, dứt khoát, khí chất mạnh mẽ, mang đến cảm giác áp đảo.

Người đã nhảy xổ đến trước mặt, Trần Đình Vân thoáng dừng một chút, rồi bất ngờ bật cười: "Được thôi. Ai thua thì tối nay cởi sạch mà về."

Quả nhiên là một công tử nhà giàu ngông cuồng. Hoài Nguyệt nheo mắt, gật đầu không chút do dự: "Không thành vấn đề."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play