Thái độ này có thể nói là rất biết điều, khiến Phó Tuyết vô cùng hài lòng.
Phó Tiểu Uyển trong lòng hận chết Phó Tuyết, con hoang này, chỉ là nàng ta mặc đồ rách nát như vậy, bàn tay vàng thật sự ở trên người nàng ta sao?
Không được, phải tìm cơ hội thử xem mới được?
Không có bàn tay vàng, không có tiền giấy, nàng về sau biết làm sao đây? Nghĩ đến kiếp trước cả đời bị trói buộc ở một chỗ, quả thực căm hận đến tận xương tủy.
Bất quá, nghĩ đến Triệu gia, mắt Phó Tiểu Uyển có chút lóe lên.
Người đàn ông kia, lại đối với nàng ta một lòng một dạ, ngược lại có thể lợi dụng một chút.
Còn về Lục Viễn, cái tên bề ngoài nhã nhặn nhưng thực chất là kẻ bạo lực gia đình, một tên cún con nghe lời mẹ, cứ giao cho Phó Tuyết.
Lục Viễn rất nhiệt tình, giúp Phó Tiểu Uyển thu dọn đồ đạc, Phó Tiểu Uyển vờ như ngượng ngùng, trong lòng hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh.
Chờ xem, sẽ tiễn hắn cùng Phó Tuyết cùng nhau xuống địa ngục.
Phó Tiểu Uyển chỉ có thể ở tại giường chung, trong phòng nồng nặc mùi khó chịu, khiến nàng cực kỳ không thoải mái.
Phó Tuyết đã tốt hơn nhiều, bữa tối đều do Cố Diệp tự tay làm hai món một canh.
Ngọn tỏi non xào thịt khô, bún thịt hầm, canh cải trắng, thêm mấy cái bánh ngô hai lớp, hai người ăn ngon lành.
Từ lúc không có tiền giấy, Phó Tiểu Uyển cũng đã mấy ngày không được ăn đồ mặn, thèm thuồng không chịu nổi.
Vì vừa mới tới, không có lương thực, đều phải thiếu của đại đội, mua một ít ngũ cốc thô về ăn chung với mọi người.
Phó Tiểu Uyển quá rõ những người này đức hạnh, ngày đầu tiên liền mang năm mươi đồng đường đỏ để tạo mối quan hệ, Mạnh Hân lập tức đối với nàng khác hẳn.
Chỉ là, Lâm Hoan Hoan vẫn không thích nàng.
Đặc biệt Phó Tiểu Uyển luôn cố ý hoặc vô ý tiếp xúc Thẩm Khanh Ninh, Lâm Hoan Hoan dường như tỏ rõ sự thù địch ra mặt.
Thấy Phó Tuyết như vậy, lại hờ hững với tên ốm yếu đó, ngược lại Phó Tiểu Uyển này cứ tìm Thẩm Khanh Ninh giúp đỡ, quả thực không có ý tốt.
Lâm Hoan Hoan cũng đâu phải dạng vừa, mới mấy ngày, hai người đã đấu đá mấy hiệp.
Phó Tiểu Uyển cũng không chiếm được chút lợi ích nào.
Thẩm Khanh Ninh tướng mạo tuấn tú, lại là người có học thức, trong thôn không ít các cô nương lớn bé đều để mắt, trong đó có nhân viên chấm công nhà nữ là Hoàng Anh.
Hoàng Anh dáng người cao lớn thô kệch lại thích loại thư sinh văn tuấn thanh tú, không phải sao, vừa gặp đã mê.
Mặc kệ trong nhà dặn dò như thế nào, vẫn là vội vàng xông lên, điều này làm Thẩm Khanh Ninh phiền muộn không thôi.
Ngược lại Phó Tuyết, hắn ba lần bốn lượt lấy lòng, Phó Tuyết coi như không thấy, hoàn toàn không để ý, điều này càng làm hắn thất bại ê chề.
Hắn không cho rằng Phó Tuyết sẽ coi trọng gã đàn ông nông thôn, nhất định là tên kia cứ lằng nhằng dai dẳng mà thôi.
Phó Tuyết có bản lĩnh như vậy thì nên tìm gia đình có điều kiện tốt hơn.
Hoàng Anh chấm công cho Thẩm Khanh Ninh, đều cố ý chấm nhiều hơn một chút.
Đến lượt Phó Tiểu Uyển, thì mặt nặng mày nhẹ.
"Ối chao, quả không hổ là người thành phố, yếu ớt thật, mới đi nhổ lạc một chút mà đã khô hết cả người rồi, lấy cái gì mà so với muội muội của ngươi, người đã nếm trải gian khổ đúng là khác, giờ là lúc khổ tận cam lai, ta nói cho ngươi biết, hôm nay đám cỏ này nhất định phải nhổ xong."
Hoàng Anh mặc kệ, nếu như công điểm không đạt được cứ tiếp tục, không thể vì chuyện của nàng mà phá lệ.
Phó Tiểu Uyển đã lâu không làm việc nhà nông, kiếp trước gả cho Triệu Trường Chinh, hắn không nỡ để mình làm việc, sau này cùng Lục Viễn về thành, tuy rằng bị đánh, nhưng chưa từng làm việc gì nặng nhọc.
Đời này được Phó gia nuông chiều, lại càng mười ngón tay không dính nước, mới làm buổi sáng mà lòng bàn tay đã rát đau, trầy da hết cả rồi.
Hoàng Anh nàng ta nhớ kỹ, ở nông thôn mà cứ kiếm chuyện gây khó dễ cho mình, loại tiện nhân này lại còn để ý đến Thẩm Khanh Ninh, đáng tiếc người nhà Thẩm gia có quan hệ, sau này về thành, nàng không có cơ hội.
Mạng lưới quan hệ của Thẩm Khanh Ninh, nàng tính toán lợi dụng một chút, tốt xấu gì cũng sống lại một đời, nàng là người nắm giữ kịch bản, một thiên chi kiêu tử.
Chung quanh không ít người nhìn qua, Phó Tiểu Uyển đáng thương nói: "Đồng chí Hoàng, lần này tôi tham gia kiến thiết nông thôn, cũng là đang vì đất nước cống hiến, chị đây là cố ý làm tôi mất mặt sao, trong đội mọi việc đều do một mình chị quyết định, chị không coi chúng tôi những thanh niên trí thức này ra gì à."
Lời này khiến không ít người sinh ra sự đồng cảm, trong thôn những người này vốn dĩ không thích thanh niên trí thức, trong phút chốc lại cùng chung mối thù.
"Hoàng Anh, cô có ý gì? Cô đây là coi thường thanh niên trí thức, hay là có ý kiến với sự phân công của xã? Tôi đây có thể phải tự mình đi hỏi thử xem lãnh đạo xã nói thế nào, chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời."
"Đúng đấy, luôn miệng nói những lời kỳ quái, căn bản không xem chúng tôi ra gì, hôm nay nếu cô không xin lỗi, chúng tôi quyết không bỏ qua đâu."
"Xin lỗi đi Hoàng Anh, tư tưởng của cô quá lạc hậu rồi, cô đây là kỳ thị thanh niên có văn hóa đấy."
Hoàng Anh cũng từng đi học, nhưng chỉ là biết sơ sơ, sao có thể là đối thủ của đám người này, bị mọi người xúm vào lên án, mặt lập tức tái mét.
Phó Tiểu Uyển cúi đầu, rất đắc ý.
Hoàng Anh vẫn ngu xuẩn như kiếp trước, một chút kích động là nổi khùng lên ngay.
Cố Diệp đương nhiên sẽ không để cho nàng ta được toại nguyện, vội vàng nói: "Sao có thể xem thường các người được, chúng tôi ba đời làm nông là thành phần tích cực, còn như người mà cứ giở thủ đoạn làm biếng, nói có hai câu liền thấy oan ức, ai mà chẳng như thế, có mình cô là đặc biệt à? Đồng chí Hoàng cũng là đang nghĩ cho cô đấy, lo lắng cô không đủ sức làm không có cơm ăn."
Hoàng Anh vừa nghe những lời này, lập tức ưỡn ngực, xem cô nàng ốm yếu này cũng có chút thuận mắt.
"Không sai, cô đây ly gián gây bất hòa, làm mất đoàn kết đồng chí, còn xúi giục mọi người làm loạn, tạo gánh nặng cho tôi, tôi thấy, cô nên đi gánh phân người."
Công việc đó trong thôn đều không ai muốn làm bây giờ lại có thêm một thanh niên trí thức vừa ngốc nghếch vừa hay nhõng nhẽo làm cùng, đúng là có chút vui vẻ.
Lâm Hoan Hoan vừa nghe, có hi vọng, vội vàng nói: "Không sai, loại gây chia rẽ nội bộ này nên cho đi gánh phân, bằng không cứ để người khác đi theo học thì làm sao mà quản lý được."
Phó Tiểu Uyển hận không thể bóp chết Lâm Hoan Hoan, con tiện nhân này, chỉ biết gây phiền phức, cái bộ dạng yếu đuối như liễu rũ "Đồng chí Hoàng, tôi đâu có không muốn đi gánh phân, chỉ là cơ thể không khỏe, nếu có xảy ra chuyện gì thì...!"
Nàng ta là người nắm giữ cơ hội của tương lai, sao có thể đi gánh phân được.
Lời này của Phó Tiểu Uyển vừa thốt ra, Hoàng Anh rõ ràng do dự, nàng ta không thích Phó Tiểu Uyển, nhưng nếu làm ra chuyện chết người thì nàng ta gánh không nổi.
Cố Diệp tranh lời: "Không sao, đồng chí Lâm vốn là thích giúp người, chắc sẽ giúp cô thích ứng được, cô thân thể yếu ớt càng phải rèn luyện, cứ quyết định như vậy đi, đồng chí Lâm, cô thấy thế nào?"
Trên người Lâm Hoan Hoan bây giờ đầy mùi phân, đang rất khó chịu, nghe vậy cả người liền phấn chấn lên.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Thế đấy, chuyện này trực tiếp quyết định.
Phó Tiểu Uyển hậm hực trừng mắt Cố Diệp, tên chết sớm kia, ngươi chờ đấy, nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, quả nhiên, ghét hắn giống như Phó Tuyết.
Nàng sẽ không đi gánh phân đâu, có rất nhiều người giúp nàng mà.
Trên đường trở về, Phó Tiểu Uyển gặp thím Triệu đang dắt cháu trai, cố ý đi qua, đụng vào người.
Phó Tiểu Uyển vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, thím Triệu, lúc nãy không có nhìn đường."
Thím Triệu ngẩng đầu, thấy được Phó Tiểu Uyển, mắt liền sáng lên, cô nương này không tệ à, cao ráo xinh xắn, vừa thấy là người thành phố, vừa hay có thể cho con trai của bà ấy xem mắt.
Phải làm cho Phó Tuyết cái con tiện nhân đó nhìn xem, nàng đã bỏ lỡ cái gì.
"Ấy, cô này, cô biết tôi à? Cô là thanh niên trí thức mới tới hả?" Thím Triệu thái độ rất tốt, có vẻ rõ ràng là muốn lấy lòng.
Phó Tiểu Uyển trong lòng ghê tởm không chịu được, mặt ngoài vẫn dịu dàng: "Dạ đúng, chúng tôi đây là vì đất nước góp một viên gạch cùng chung xây dựng nông thôn mới tốt đẹp hơn, ở nông thôn càng cần có chúng tôi."
Lời này vừa nghe đã thấy có trình độ, thím Triệu lại càng thêm thích.
"Thím nghe nói hai ngày trước thím và muội muội của cô đã xảy ra chút xích mích, thật là ngại quá, muội muội của tôi luôn rất tùy hứng, có lẽ là không muốn xuống nông thôn nên trong lòng khó chịu đấy, mong thím đừng để bụng nhé."