Tan làm, Cố Diệp tự mình đến đón, không ít người đều thấy, Phó Tuyết cũng rất thoải mái, không có ý định giấu giếm.

Cố Diệp chở người bằng xe đạp, đến cửa thôn mới xuống dắt xe.

Dù sao hiện tại chưa có danh phận, Cố Diệp tính toán kín đáo một chút.

Phó Tuyết nhíu mày, nàng còn tưởng tên kia không biết xấu hổ sẽ tranh thủ công khai mối quan hệ hai người.

"Ta là loại người nào?"

Phó Tuyết dùng ánh mắt nói cho hắn, ngươi chính là thế, Cố Diệp lập tức ỉu xìu.

Hắn lấy từ trong túi ra mấy hộp kem dưỡng da, mùi vị khác nhau, "Ta thấy da của nàng hơi khô, thoa một ít sẽ dễ chịu hơn."

Vì không có nguyên liệu, nếu có thì hắn tự làm cho rồi.

Hắn trước kia ở hậu viện, rất thích nghiên cứu mấy thứ này.

"Tặng cho ta?" Phó Tuyết kiếp trước là phú nhị đại hàng đầu, trừ anh trai ra, không có người đàn ông nào tặng quà cho nàng, thấy cũng hơi mới mẻ.

"Ừ, tặng cho đối tượng." Cố Diệp ánh mắt tinh ranh, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời như ngọc càng thêm sinh động, còn tinh xảo hơn cả phụ nữ.

"Mấy chuyện khác chưa nói, quà thì ta nhận." Phó Tuyết cầm lấy kem dưỡng da, bỏ vào trong túi quân đội màu xanh của mình.

Chủ yếu nàng không ghét Cố Diệp, tính thử tiếp xúc, nên Cố Diệp tặng quà, nàng không có lý do gì từ chối.

Nếu không thành, nàng cũng không phải không có khả năng trả.

Cố Diệp thấy nàng nhận quà, mặt mày rạng rỡ, nhớ tới điều gì đó, mới lên tiếng: "Đúng rồi, chỗ các ngươi có một thanh niên trí thức mới tới, hình như quen nàng."

Hắn cũng là hôm nay nghe Đại bá nói, hình như là do cấp trên sắp xếp, thanh niên trí thức này có thái độ rất kiên quyết, nhất định muốn ở với Phó Tuyết.

Mí mắt Phó Tuyết giật giật, không thể nào, chẳng lẽ vẫn không thoát được cái tai họa kia?

Nội dung cốt truyện có mạnh đến thế sao?

Phó Tuyết nghĩ, ông trời đúng là không có mắt, để loại lang tâm cẩu phế kia trọng sinh.

Hại chết nguyên chủ, dựa vào cái gì mà được sống tự do?

Bây giờ nàng, mới là nữ chính thiên mệnh, không đến lượt nàng ta muốn thế nào thì thế.

Đến thì đến, còn sợ nàng ta sao, nàng sẽ giày vò cho sống không bằng chết.

Cố Diệp thấy nàng không nói gì, liền hiểu ra ngay: "Không phải lại có tình cũ gì chứ?"

Người ta vượt đường xa ngàn dặm tới đây, thù hận lớn cỡ nào vậy?

Phó Tuyết liếc mắt nhìn hắn, đừng tưởng nàng không phát hiện ra cái vẻ mặt hóng hớt của hắn.

"Ngươi nên an tĩnh một chút, đừng đụng vào cô ta." Phó Tuyết xem sách đều lấy góc nhìn của Phó Tiểu Uyển để viết.

Trong sách viết nàng lả lơi với rất nhiều người, nam phụ thì cam tâm tình nguyện hiến dâng, nàng lên đến đỉnh cao thì những người khác lại bị lờ đi, nhà họ Cố đúng là không hề được nhắc đến.

Trong trí nhớ, giống như bị một mụ vợ già giày vò, sau này cả nhà đều bị sửa đường té chết.

Ngươi xem, có hợp lý không?

Nhà họ Cố chỉ là pháo hôi, Phó Tiểu Uyển có chút vận khí trên người, chỉ có thể tự mình ra mặt.

Dù sao nàng là con gái ruột của thiên đạo, sự tồn tại của nàng sẽ làm cốt truyện đi đúng quỹ đạo.

"Vậy là nàng đang quan tâm ta sao?" Giọng Cố Diệp đầy phấn khích.

Thái độ Phó Tuyết vẫn lãnh đạm: "Không, ta sợ ngươi chết."

Cố Diệp không tin, trên khuôn mặt vốn nhợt nhạt vì tái nhợt bây giờ như có ánh hào quang.

Dọc đường, không ít người chú ý, đều cảm thấy hai người là đối tượng của nhau, nhìn nhau đầy ái muội.

Phó Tuyết vừa mới bước vào điểm thanh niên trí thức, liền thấy Phó Tiểu Uyển đang chuyển đồ đạc, nhà của mình cũng bị người ta mở ra.

Tâm trạng vui vẻ nháy mắt biến mất, Phó Tuyết bước nhanh đến.

"Muội muội, ta về rồi mà muội mới tới, còn muốn ở chung chỗ với ta…!"

Lời còn chưa dứt, Phó Tuyết đã xách hành lý của cô ta ném ra, không hề khách khí.

Chuyện này khiến anh thanh niên trí thức giúp chuyển hành lý lúng túng không biết nên làm sao, đứng cũng không được, đi cũng không xong.

Phó Tiểu Uyển mặt trắng bệch, yếu đuối đáng thương: "Muội muội, sao muội lại vậy? Ta biết muội giận ba mẹ, muội mua nhà đi rồi cả nhà phải ngủ ngoài đường, bà nội thì bị muội đánh đến nhập viện, nhà cũng bị muội phá tan, muội còn bắt ta đi xuống nông thôn, sao muội lại có thể hại ta như vậy?"

Phó Tiểu Uyển từ nhỏ bởi vì có tiếng phúc hậu, luôn được mọi người trong nhà yêu chiều, lại có nước da trắng mịn xinh đẹp.

Không ít thanh niên trí thức không đành lòng nhìn thấy, Lục Viễn chính là một trong số đó: "Đồ Phó Tuyết độc ác, không ngờ tâm địa cô lại xấu xa như vậy, đến người nhà cũng ra tay, đúng là súc sinh."

Mạnh Hân cũng hùa theo: "Loại người bất hiếu như cô thì có tư cách gì mà đi làm ở công xã, hôm nay cô nhất định phải xin lỗi Tiểu Uyển."

Mọi người khiển trách Phó Tuyết, đúng là quá đáng.

Sao lại có thể đánh người lớn trong nhà chứ? Loại người bất hiếu này phải bị bắt lại dạy dỗ.

Phó Tiểu Uyển ở trong lòng suýt nữa đã cười thành tiếng.

Phó Tuyết, ngươi đấu không lại ta.

Ngoài mặt vẫn lau nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, "Mọi người đừng nói nữa, đều là do ta, trong lòng nàng có oán khí."

Dáng vẻ này, ai cũng nghĩ Phó Tuyết là đồ tráo trở.

Phó Tiểu Uyển trong lòng vô cùng đắc ý, cứ phải đối phó thế này, Phó Tuyết càng kiêu ngạo thì mình càng có lợi.

Phó Tuyết cười lạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Ta chẳng lẽ không có oán khí sao? Cái thứ lăng nhăng khắp nơi trêu ghẹo đàn ông, lợi thì lấy về, đến lúc bị liên lụy, bị đánh gần chết, cả nhà lại còn bắt ta quỳ xuống xin lỗi cô ta."

Phó Tiểu Uyển biến sắc, cái con tiện nhân này, vạch áo cho người xem lưng, vội vàng khóc lóc kể lể.

"Muội muội, muội hiểu lầm ta rồi, người đó ta căn bản không quen!"

Quyết không thể thừa nhận mình có quan hệ với người đàn ông khác, không thì về sau làm sao còn mặt mũi lăn lộn.

Thấy người này càng diễn càng trôi, Phó Tuyết quyết không chiều theo.

Nàng cười nhẹ một tiếng: "Chuyện này ai cũng biết, chỉ có cô còn chui rúc, ở nhà ta, tiêu tiền của nhà ta, còn làm mất suất đi làm của ta, muốn giết chết ta, dựa vào cái gì mà hai người có thể được tiện nghi như vậy? Tình cảm ta bán nhà xong, còn phải thông báo cho cô? Cái đồ lòng dạ hiểm độc, thối tha còn không ăn kịp nóng."

Mọi người nháy mắt tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Phó Tiểu Uyển lập tức khác.

Cướp đồ người khác, lại còn cắn ngược, đúng là hết thuốc chữa, trách sao Phó Tuyết làm tuyệt tình.

Phó Tiểu Uyển mặt tái mét, muốn giải thích.

"Đừng ở đây mà làm vấy bẩn ta, cút xéo đi, tin ta nửa đêm bóp chết cô không?" Phó Tuyết túm người ném ra ngoài.

Phó Tiểu Uyển ngã bẹp xuống đất, toàn thân dính đầy bùn, lòng bàn tay bị xước hết da, mọi người thấy nàng thô bạo như vậy cũng không dám ra mặt.

Phó Tuyết hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn, hoàn toàn không coi Phó Tiểu Uyển ra gì.

Thấy Phó Tiểu Uyển mặt đầy bất bình, nàng còn cố tình trừng mắt khiêu khích, không phục thì chiến tiếp?

Bóp không chết được ngươi chắc, kỹ nữ?

Chỗ tốt không thích ở, cứ thích chạy tới tìm họa, được thôi? Chiều ngươi?

Vậy thì cuộc sống ở nông thôn này thêm phần rực rỡ đi.

Đời này cũng đừng mơ mà có ngày được ngẩng đầu.

"Thanh niên trí thức đúng là lợi hại." Cố Diệp ngơ ngác khen ngợi, chỉ có mạnh mẽ mới tạo nên kỳ tích, Phó Tuyết dùng bạo lực trấn áp, trực tiếp khiến đám thanh niên trí thức kia không dám hó hé nữa, chứ bình thường bọn hắn rắm nhiều hơn, cha hắn cũng không quản được.

"Động tay được thì đừng có nhúng vào, ta rất ghét phiền phức." Phó Tuyết nhìn hắn.

Cố Diệp giật mình một cái, "Ta không phải phiền phức."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play