Hắn đúng là một bệnh nhân thiếu hụt cảm xúc, tâm tính bất định!

Chân người đàn ông thon dài, hoàn toàn không có ý định chờ đợi cậu ta, Tô Hòa chỉ có thể lập tức đuổi theo, không dám có nửa lời oán trách, cũng không tiếp tục mở miệng nữa.

Cậu ta không thể lỗ mãng, nếu không sẽ có kết cục chết thảm giống như mấy người xuyên không trước đó.

Trên núi lại trở về sự yên tĩnh vốn có, gió thổi làm cỏ dại xào xạc, chim trên ngọn cây vỗ cánh bay đi. Không ai quay đầu dừng lại, chỉ có 1551 là ngoái đầu nhìn về phía sau, ánh mắt mang theo chút vui mừng mà chớp chớp mắt.

Nếu Tô Hòa cẩn thận hơn một chút thì đã phát hiện, thật ra lúc nãy Cố Trầm Chu giẫm là một tảng đá, còn đóa hoa tím kia vẫn ngẩng đầu đón gió, nở rộ những cánh hoa mỏng manh.

Hệ thống nhỏ lén dùng quyền hạn của mình chụp lại đóa hoa ấy, lưu vào tầng sâu nhất trong kho dữ liệu cá nhân. Cậu yêu thích không rời mà nhìn bức ảnh đó, nghiêng đầu nghĩ: Quả nhiên nam chính là một người tốt bụng.



Nhờ có 1551 dẫn đường, thời gian họ trở lại quốc lộ đã rút ngắn hơn phân nửa.

Khi trời còn chưa hoàn toàn tối, hai người đã trông thấy con đường lớn phía trước.

Nhìn bóng lưng nam chính trước mặt, hơi thở của Tô Hòa trở nên dồn dập hơn vài phần.

Nếu bỏ lỡ kế hoạch lần này, thì cậu ta đâu còn cơ hội nào để khiến nam chính mắc nợ tình cảm với mình nữa?Tô Hòa cắn răng, dứt khoát tắt chế độ chặn, ra lệnh cho 1551 mở cửa hàng hệ thống.

Bên trong đủ loại đạo cụ lòe loẹt cái gì cũng có.

[Mua cho tôi một con rắn độc.]

Cả người 1551 sững sờ: [Rắn độc?]

[Rắn độc xuất hiện trong núi chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao?]

Tô Hòa quay lưng về phía Cố Trầm Chu, vẻ mặt của cậu ta đã hoàn toàn khác hẳn lúc nãy, âm u đến lạnh lẽo: [Tôi muốn rắn độc cắn hắn, sau đó tôi sẽ ra tay cứu chữa.]

Không có cơ hội thể hiện? Không đời nào, cậu ta sẽ tự tạo ra cơ hội. Hơn nữa cậu ta muốn không phải loại rắn thường, mà là loại có độc tính thật mạnh. Dù sao nam chính là con của ý chí thế giới, sẽ không dễ chết được đâu.

1551 nghe vậy thì hoàn toàn sững sờ, theo bản năng phát cảnh báo: [Ký chủ, xin hãy ngừng ngay việc hãm hại nam chính!]

Ánh mắt Cố Trầm Chu ban đầu còn u ám lạnh lẽo, nhưng khi nghe được lời cảnh báo ấy, ánh mắt hắn trong chớp mắt khẽ biến đổi. Giống như một khối băng lạnh lẽo bị thấm vào bởi một giọt nước, sự thay đổi lặng lẽ ấy chẳng ai phát hiện ra.

1551 đang bận rộn khuyên ngăn ký chủ, cũng hoàn toàn không nhận thấy điều này. Cậu ở trong không gian nhỏ lắc đầu như trống bỏi, rồi lại vội vàng lên tiếng khi nghĩ rằng ký chủ không nhìn thấy: [Rắn độc quá nguy hiểm, nam chính có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.]

[Tôi từng học qua sơ cứu. Hơn nữa, nam chính chẳng phải có hào quang bảo hộ của nhân vật chính đó sao, hắn sẽ không dễ chết đến thế đâu.]

Tô Hòa đáp lại một cách vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng nhìn bề ngoài, cậu ta vẫn giữ bộ dáng yếu đuối ngoan ngoãn như một đóa bạch liên hoa kiên cường.

Cố Trầm Chu trầm mặc lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người. Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không để kẻ xuyên không có tâm tư bất chính này đi theo mình lâu đến thế mà vẫn bình yên vô sự. Nhưng giờ phút này, hắn chẳng còn tâm trí quan tâm đến Tô Hòa, chỉ muốn biết cái hệ thống nhỏ kỳ lạ kia định làm gì tiếp theo.

Thấy 1551 không chịu phối hợp, Tô Hòa liền buông lời đe dọa sắc bén nhất: [Nếu trong vòng một phút tôi không thấy rắn độc xuất hiện, tôi sẽ báo cáo cậu lên Chủ Thần.]

Lời cảnh báo từ 1551 lập tức ngưng bặt, đôi mắt cậu trợn to.

Không ai trong số họ nhận ra, lúc này nam chính đang đứng ngay trước mặt, nơi khóe môi khẽ cong lên lại mang theo một ý cười lạnh lẽo đầy ác ý đến mức nào.

Một luồng khí lạnh như từ lòng đất bốc lên dọc sống lưng, khiến Tô Hòa không kìm được mà rùng mình một cái. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Cố Trầm Chu, ngoài ra không có gì khác thường.

Hắn thậm chí còn chẳng quay đầu lại… Cậu ta chột dạ cái quái gì chứ?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play