Người trong thôn trang đều biết, thần linh đã ban cho một cái cây kỳ lạ. Cái cây này phảng phất như thực vật từ trời cao, mỗi một bộ phận đều có thể ăn được, hương vị so với bất kỳ món ăn nào họ từng ăn đều kỳ diệu hơn, vị ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi, sau đó sẽ nổi lên vị hơi đắng, dư vị thơm thuần kéo dài. 

Lợi ích lớn nhất của nó còn không nằm ở đây, mà là có thể làm cơ thể người ấm áp lên, tâm trạng tốt lên, chỉ cần một mẩu nhỏ là có thể bổ sung rất nhiều năng lượng. Họ xem đây là thần thụ, coi như ân huệ thần linh ban cho, mỗi ngày đều phải quỳ lạy, dốc lòng chăm sóc, lúc hái chocolate, động tác cũng sẽ hết sức cẩn thận, với tấm lòng đầy trang trọng và cảm kích. 

Cả ngày được dân làng cung phụng, đãi ngộ thế này tốt hơn nhiều so với lang thang bên ngoài, An Hà trơ mắt nhìn cây Chocolate phấn chấn lên, cả cái cây toát ra khí chất vênh váo tự đắc.

An Hà cư xử như người bình thường, sự kính sợ của dân làng đối với hắn không những không tiêu giảm, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt. 

Dân làng hoài nghi thân phận Lạc Tu, nhưng Lạc Tu đã mấy ngày không xuất hiện, họ chỉ có thể tạm ném chuyện đó ra sau đầu. Ngày hôm đó, An Hà ngồi trên cái cây lớn nhất gần thôn xóm, cúi đầu nhìn bóng râm đổ xuống từ tán lá, "Đi theo ta mấy ngày rồi, còn chưa định xuất hiện sao?" Một cơn gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xoa xát xào xạc, bóng râm chiếu trên mặt đất cũng tùy theo đó đung đưa, như một con cá trườn dọc theo thân cây lên, thẳng đến độ cao An Hà đang ở, bóng râm tách ra khỏi thân cây trở nên lập thể, vóc dáng cao lên, hình dáng rõ nét dần, hiện ra bộ dạng của Lạc Tu. 

Lạc Tu hỏi: "Phát hiện khi nào?" 

An Hà không trả lời trực tiếp, mà nói: "Lúc trước khi ngươi thấy Vương Xà Đằng, phản ứng quá rõ ràng."

 Nhắc tới Vương Xà Đằng, Lạc Tu theo phản xạ nhìn về phía cổ tay trái An Hà. Hắn cảm thấy An Hà có rất nhiều điểm kỳ lạ, mấy ngày nay âm thầm đi theo, định tìm kiếm bí mật của An Hà, lại nhìn thấy một màn khiến mình khiếp sợ. 

Sinh vật cấp độ nguy hiểm cao nhất thế mà lại giấu trong ống tay áo An Hà, không hề có tiếng động mà ở gần những người khác, nhớ lại mấy ngày trước khi giằng co với An Hà, Vương Xà Đằng cấp độ nguy hiểm cao nhất đã ẩn náu ngay dưới mí mắt mình, Lạc Tu vẫn còn sợ hãi, toát mồ hôi lạnh thay cho chính mình. Vương Xà Đằng đối với An Hà ngoan ngoãn phục tùng, còn nghe lời hơn cả thú cưng được thuần hóa tốt, nhận thức của Lạc Tu thiếu chút nữa là sụp đổ. 

Lạc Tu nhìn chằm chằm quá lâu, bị Vương Xà Đằng coi là khiêu khích, một sợi dây leo mảnh không tiếng động dò ra từ cổ tay áo An Hà, phảng phất như một con rắn độc nhe nanh về phía hắn. Ánh mắt Lạc Tu cảnh giác, thân hình hơi căng cứng. Đúng lúc này, một dân làng vác nông cụ đi ngang qua gần đó, vết thương lở loét trên người chưa hoàn toàn khỏi hẳn, trên mặt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm. 

Anh ta hình như nghe người khác nói về vị trí của An Hà, cố ý đi đường vòng lại đây, đứng dưới gốc cây thành kính hành lễ với An Hà, nhìn thấy An Hà gật đầu xong mới vui vẻ rời đi. 

Dây leo thụt về ống tay áo An Hà, Lạc Tu cũng thả lỏng lại, miệng lại bắt đầu cà khịa: "Được người ta đối đãi như thần minh, ngươi đúng là thản nhiên, không hổ là kẻ lừa đảo có thể qua mặt người khác nhiều năm, sớm đã quen rồi?" 

An Hà nói: "Ta để Vương Xà Đằng ở bên cạnh ngươi mấy ngày, ngươi cũng sẽ dần dần quen thôi." 

Sắc mặt Lạc Tu hơi thay đổi. 

An Hà không hù dọa hắn nữa, nói sang chuyện nghiêm túc: "Quan niệm của họ ăn sâu bén rễ rồi, phải từ từ xoay chuyển." Thủ đoạn lừa bịp của nguyên chủ quả thực không tệ, nhưng dân làng cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc, sở dĩ họ có thể nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của hắn trong lúc nguyên chủ rời đi, một là ảnh hưởng của Lạc Tu, hai là đáy lòng họ sớm đã gieo mầm nghi ngờ. 

Thần tích nguyên chủ mang đến giống như lâu đài trên không, cũng không thể mang lại lợi ích thực chất cho dân làng, ngược lại không ngừng làm tổn hại lợi ích của họ, mà An Hà thì khác. Hiện tại, cho dù An Hà cũng làm chuyện không từ mà biệt, sự tin tưởng của họ đối với An Hà cũng sẽ kéo dài một thời gian không ngắn, sẽ không nhanh chóng thay đổi chiều gió. An Hà tất nhiên mang đến thay đổi thực sự, nhưng cũng cảm thấy dân làng cuồng nhiệt quá mức rồi. 

Lạc Tu liếc hắn một cái, lặp lại lời đã từng nói: "Ngươi thật không tự biết mình." Ở phương diện nào đó, Lạc Tu và đám dân làng này có điểm tương đồng, hắn hiểu những người ở trong bóng tối lâu dài, không nhìn thấy tương lai sẽ hướng về ánh sáng, nếu ánh sáng chân chính xuất hiện, bọn họ cho dù mắt bị bỏng rát, cũng sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, thẳng tiến không lùi. 

Thế nhưng An Hà không hề tự giác, chỉ cảm thấy mình làm việc nhỏ không đáng kể. Lạc Tu thờ ơ khoanh tay trước ngực: "Ai biết đám người đó nghĩ thế nào, còn gọi ta là sứ giả của thần. Thần đã chết từ lâu rồi, lấy đâu ra sứ giả?" 

An Hà nói: "Ngươi rất tin tưởng vào cái chết của thần." 

Lạc Tu cười nhạo: "Đương nhiên tin tưởng, ta đến thi thể của thần còn gặp qua rồi." 

An Hà: "Ồ?" 

"Cho nên, thiện ý khuyên ngươi sớm nghĩ cách làm rõ đi." 

Lạc Tu đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi, "Vạn nhất bị đám tín đồ cuồng tín bên ngoài biết được ——" 

Lạc Tu cười ác ý: "Ngươi liền xong đời." Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

 A Thu thở hồng hộc chạy tới, ngẩng đầu nhìn về phía An Hà, trong mắt tràn đầy hưng phấn và khao khát đơn thuần: "Tối nay mọi người chuẩn bị tổ chức tiệc lửa trại, ngài sẽ tham gia chứ ạ?" 

An Hà nghĩ nghĩ: "E là không được."

 A Thu lập tức vô cùng ỉu xìu: "Vì sao ạ?" 

Lạc Tu như có cảm giác, nhìn về phía chân trời xa xăm, "Không còn kịp nữa rồi." Ánh sáng mặt trời chợt trở nên rực rỡ, xung quanh phủ đầy ánh vàng chói mắt, gần như không thể nhìn rõ vật gì. 

A Thu không thể không che mắt lại. Một chiếc thuyền khổng lồ lái tới từ bầu trời phương xa, như được ngưng kết từ ánh hào quang mặt trời, thể hiện sự vĩ đại và hùng vĩ làm rung động lòng người. "— Đây là Nhật Huy thuyền." 

Lạc Tu dùng giọng điệu như nói mê. "Nó và chủ nhân đời đầu của nó, được mệnh danh là thái dương tinh thứ hai trên mặt đất." An Hà hỏi: "Đời đầu? Nói cách khác, chủ nhân hiện tại đã thay đổi." Ánh mắt Lạc Tu trở nên phức tạp, che giấu sâu sắc sự không cam lòng và ngưỡng mộ. "Chủ nhân hiện tại của nó, là huynh trưởng của ta, trữ quân của vương quốc." 

"Thiên phú của huynh ấy có thể sánh với chủ nhân Nhật Huy thuyền, Lạc Hạ. Cho nên Lạc Hạ đại nhân đã ban tặng thuyền cứu nạn cộng sinh cho huynh ấy, hy vọng huynh ấy đạt tới thành tựu cao hơn mà tiền nhân không thể đạt được." 

An Hà nói: "Hắn tới bắt ngươi." 

Lạc Tu: "Đúng vậy." 

An Hà: "Tạm biệt?" 

Cảm xúc phức tạp của Lạc Tu bị phá vỡ, cười một tiếng: "Ngươi nói quá sớm. Còn nhớ ta đã nói, vô số tín đồ cuồng tín của thần không?" 

"Huynh trưởng của ta chính là một thành viên trong đó." "Tín ngưỡng của huynh ấy đối với thần được nuôi dưỡng từ nhỏ, không thể dùng bất cứ lời lẽ hoa mỹ nào để hình dung, trường kiếm ánh sáng cộng sinh của huynh ấy không dùng vì hoàng thất, mà dùng vì thần." 

An Hà hỏi: "Cho dù thần đã chết đi?" 

"— Cho dù thần đã chết đi." Lạc Tu chắc chắn nói.

 "Phàm là kẻ dám khinh nhờn sự tồn tại của thần, đều sẽ bị huynh ấy thảo phạt. Cách đây không lâu, huynh ấy đã tự tay tiêu diệt kẻ cầm đầu Phản Thần phái." Lạc Tu vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi chắc sắp vào tù cùng ta rồi đấy." An Hà nghĩ đến một chuyện: "Còn chưa hỏi, ngươi bị bỏ tù vì tội danh gì?"

 Lạc Tu nói: "Xúc phạm thần linh." * Nhật Huy thuyền thả neo trên không thôn xóm, che khuất mặt trời nguyên bản. Một thang ánh sáng từ trên trời hạ xuống, binh lính mặc áo giáp mang vũ khí ngay ngắn đi xuống, xếp hàng chỉnh tề hai bên, cung kính chờ đợi vị điện hạ tôn quý kia. 

Dân làng bị trận thế này làm kinh sợ, ngơ ngác quỳ xuống. Một đôi ủng màu đen xuất hiện ở cuối thang ánh sáng. Lạc Hi bước xuống, dần dần có thể thấy rõ toàn cảnh của hắn. 

Hắn mặc quân phục màu đỏ thẫm, huân chương và dây đeo chéo hơi lay động theo động tác, vóc dáng còn gầy hơn một chút so với Lạc Tu bị nhốt lâu dài trong tù, diện mạo tinh xảo nhìn nghiêng sẽ có vẻ hơi vô tội, mái tóc vàng kim như ánh hào quang mặt trời rơi vãi, đôi mắt màu vàng kim nhạt trống rỗng. 

Ủng đặt chân lên mặt đất, Lạc Hi không nhìn những người khác, ánh mắt hướng về Lạc Tu, "Ngươi phải trở về." "Đích xác." Lạc Tu từ trên cây nhảy xuống, không hề bỏ chạy hay chống cự, bị binh lính trói lại. 

"Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn cái bộ dạng chết chóc này." Lạc Tu thở dài. Ánh mắt Lạc Hi không thu hồi, dời về phía An Hà bên cạnh, giọng nói không có độ ấm: "Kẻ xúc phạm thần linh." Không thấy hắn làm gì, cái cây An Hà đang ở trên nháy mắt bị bẻ gãy ngang, nện xuống mặt đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, mặt cắt của thân cây thô chắc vì cực nóng đã biến thành than đen. 

A Thu kinh hãi hét thất thanh: "An Hà đại nhân!"

 "Ngươi quả thực rất thông minh." 

An Hà xuất hiện bên cạnh thiếu niên. A Thu tuy vẫn chưa rõ tình hình, nhưng không tiếp tục sử dụng kính xưng thần minh, mà đổi lại cách xưng hô trước kia. Đội trưởng thân vệ của Lạc Hi dẫn binh lính tới, vây chặt An Hà. 

An Hà đẩy thiếu niên đang bất an một cái, "Đi tìm cha mẹ ngươi đi, ta sẽ không sao đâu." 

Lòng tin đối với An Hà chiếm thế thượng phong, A Thu cắn răng bỏ chạy. Lạc Tu hỏi: "Các ngươi vừa mới đến, làm sao biết hắn xúc phạm thần linh?"

 Đội trưởng thân vệ Mai Vũ giải thích: "Khi truy tìm tung tích của ngài, ta đã điều tra tình hình thôn xóm này, còn phát hiện cái này." Mai Vũ lấy ra một tượng thần khắc gỗ, là tượng thần dân làng tự phát điêu khắc cho An Hà. Mai Vũ khi mới phát hiện đã giận không thể kiềm, cho dù qua một đoạn thời gian, cảm xúc đã bình tĩnh lại phần nào, nhắc lại chuyện này lần nữa, gương mặt trắng nõn vẫn nổi lên sắc đỏ vì phẫn nộ, "Đây là sự vũ nhục lớn lao đối với thần linh, chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội nghiệt của hắn!" 

Lạc Tu cảm thấy vô vị quay đầu đi: "Không hổ là chó săn của Lạc Hi, về mặt tín ngưỡng cũng không khác gì hắn." Dân làng dù nghe không hiểu, cũng nhận ra tình trạng của An Hà bất lợi, lập tức hoảng loạn cả lên, quần chúng cảm xúc kích động, có người thậm chí chống lại áp lực định đứng dậy, bị binh lính chặn lại lần nữa. 

Mai Vũ giận vì họ không tỉnh ngộ: "Còn không rõ sao? Lòng trung thành của các ngươi đặt sai người rồi, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo cực kỳ ti tiện, tín ngưỡng của chúng ta đều nên dành cho Thần Bệnh Tật vĩ đại!" 

"Phái người đến đây truyền bá giáo lý chân thần." Lạc Hi không có biểu cảm, "Kẻ không thể giáo hóa, xử trí theo tội danh tương ứng." 

"Vâng!" Mai Vũ cúi đầu, "Xin hỏi kẻ xúc phạm thần linh An Hà nên xử trí thế nào?" 

"Dựa theo pháp luật, xúc phạm thần linh nghiêm trọng như vậy là tử hình." Lạc Tu bỗng nhiên chen vào nói. Mai Vũ do dự nói: "Việc này..." 

Hắn đã điều tra kỹ càng tỉ mỉ, biết An Hà đã chữa khỏi bệnh truyền nhiễm trong thôn, dẫn họ thoát khỏi vòng tay tử thần. 

"Nhưng mà." 

Lạc Tu lời lẽ thay đổi, nụ cười quái dị, "Cứu nhiều người vô tội như vậy, có thể xem xét giảm nhẹ tội xúc phạm thần linh, đây là quy tắc thần đặt ra từ thời cổ đại, ngươi nhất định sẽ không vi phạm." "Đúng không, vương huynh?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play