Tiếng tụng niệm dần dần trở nên thống nhất, có người thậm chí khóc lóc thảm thiết sám hối. An Hà đặc biệt muốn về nhà ăn cơm, nhưng không nỡ bỏ mặc đám dân làng này, nếu không bọn họ có thể sẽ quỳ lạy mãi không thôi.
Không ngờ sắp về hưu rồi, còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn do thân phận cũ gây ra.
An Hà có trực giác, lần dọn dẹp mớ hỗn độn của thân phận này không phải là kết thúc, mà là bắt đầu…
Các dân làng khác nhìn bộ dạng cả người nhẹ nhõm của A Thu, trong lòng ngưỡng mộ, lại không dám mở miệng cầu xin ân huệ gì, chỉ biết cúi đầu càng thấp hơn.
"Thần linh đại nhân!"
Lúc này, một người phụ nữ trạc ngoài 30 lao tới, cầu xin An Hà đi xem con gái của bà, trong lúc nôn nóng đã níu lấy ống tay áo An Hà.
Được dân làng đang quỳ bên cạnh nhắc nhở, bà mới chú ý tới hành vi đại bất kính mà mình đã vô thức làm ra, vội buông tay ra như bị bỏng, sắc mặt trắng bệch tràn đầy sợ hãi, đôi môi khô nứt ấp úng không nói nên lời.
An Hà đương nhiên sẽ không tức giận, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lý do chính đáng để rời đi rồi.
Để người phụ nữ đi trước dẫn đường, An Hà túm lấy cái sọt lúc trước tiện tay để ở cửa, đi theo sau bà. Các dân làng khác lúc này mới nhớ ra, lúc An Hà trở về có mang theo cái sọt, kiểu dáng cũng tương tự như nhà họ, chỉ là được đan tinh xảo hơn một chút.
Một dân làng nhỏ giọng nói: "Ngài ấy không phải là ra ngoài thu thập đấy chứ?"
Người bên cạnh lạnh giọng quát lớn: "Đừng lấy bản thân ngươi ra mà suy đoán Thần linh đại nhân! Đồ vật bên trong khẳng định vô cùng quý giá!"
Lại có người hùa theo: "Đúng thế, đó có thể là cái sọt bình thường sao? Khẳng định là Thần khí mà chúng ta không hiểu được!"
Giọng họ hạ rất thấp, tưởng rằng người khác không nghe thấy. Thực tế nghe rõ mồn một, An Hà: "..."
Người phụ nữ lo sợ bất an: "Để ta cầm giúp ngài ạ."
An Hà nói: "Không cần."
Người phụ nữ căng thẳng ngậm miệng lại.
Cha A Thu phụ trách săn bắn, nhà họ tuy trong mắt An Hà cũng tương đương thô sơ đơn giản, nhưng đã là ngôi nhà thuộc loại tốt trong thôn. So sánh với nhà đó, nhà của người phụ nữ này chật chội hẹp hòi, có thể cảm nhận rõ ràng gió lùa vào từ bốn phương tám hướng, bụi bặm nhiều đến mức quét mãi không hết. Người phụ nữ cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Làm phiền ngài hạ cố đến nơi thế này, vô cùng xin lỗi."
Một bé gái chừng bốn năm tuổi nằm trên giường ván gỗ, đắp chiếc chăn vá chằng chịt, phát ra tiếng ho khan xé lòng. Ánh mắt người phụ nữ đầy lo âu. An Hà đi đến mép giường, nhìn thấy những vết thương nhỏ sưng đỏ lở loét trên mặt bé gái, không cần đưa tay sờ trán cũng biết bé đang sốt cao.
Sức miễn dịch của trẻ con kém, trong tình trạng mắc bệnh truyền nhiễm, lại ở trong hoàn cảnh này, bị thêm cảm lạnh nặng, khiến bệnh truyền nhiễm càng trở nặng.
An Hà nói: "Con bé sẽ ổn thôi."
Người phụ nữ trút được hơn nửa gánh nặng trong lòng, thần kinh căng thẳng quá độ chợt thả lỏng, bà gần như muốn bật khóc: "Ta thật không biết phải cảm tạ ngài thế nào mới phải."
Bà quét dọn ra một chỗ tương đối sạch sẽ, để An Hà pha thuốc. An Hà nhìn bụi bặm lơ lửng trong không khí, nói: "Hoàn cảnh nhà ngươi bất lợi cho đứa nhỏ, có phải con bé thường xuyên ốm đau không?"
"Ngài nói không sai." Người phụ nữ nói, "Cha đứa bé mất sớm lắm rồi, một mình ta chăm sóc nó, có đôi khi không để ý tới được, nó từ nhỏ thân thể đã yếu hơn con nhà người ta, tiền tiết kiệm trong nhà phần lớn đều dùng để mời thầy thuốc xem bệnh, càng không có cách nào bồi bổ cơ thể cho nó tử tế. Vì trận mưa hôm qua, nhà lại bắt đầu dột, ta còn chưa kịp sửa."
An Hà búng tay một cái, những dây leo khổng lồ mọc ra xung quanh, khép lại trên mái nhà, bao phủ ngôi nhà kín mít không một kẽ hở.
Người phụ nữ trợn tròn mắt, che chặt miệng lại mới không kêu lên kinh ngạc.
An Hà nói: "Trong phòng tối quá, chừa một cái cửa sổ."
Dây leo thay đổi theo lời nói, chừa lại một khe hở ở vị trí cửa sổ của ngôi nhà, như vậy vừa có thể lấy ánh sáng, đóng cửa sổ lại cũng không bị gió lùa vào.
Những người ở gần đó ùa ra khỏi cửa, đứng cách đó không xa không dám lại gần, ánh mắt nhìn về phía này lộ vẻ kinh ngạc thán phục.
"Tạm thời cứ đối phó như vậy đã." An Hà nói, "Ta phát hiện mấy ngôi nhà trong thôn đều thành nhà nguy hiểm rồi, thay vì dăm bữa nửa tháng lại sửa chữa vá víu, không bằng lát nữa cùng nhau đập đi xây lại."
An Hà gõ gõ vào dây leo bên ngoài nhà: "Nếu có chỗ nào bất tiện, ngươi cứ nói một tiếng là được, nó sẽ nghe lời."
Người phụ nữ vẫn chưa hoàn hồn.
Thần tích thế này đáng lẽ phải mỗi ngày nghiêm túc cung phụng, bày tỏ lời ca ngợi đối với thần linh, sao có thể mở miệng ra lệnh được chứ.
An Hà đã ngồi xuống pha thuốc. Người phụ nữ phản ứng lại, mới ý thức được mình thế mà đã đứng ngây ra lâu như vậy, để An Hà làm việc một mình. Bà vừa xấu hổ vừa khó xử nói: "Để ta làm cho ạ."
"Không cần, ngươi làm không được đâu." An Hà cũng không ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ luống cuống tay chân. Ánh chiều tà còn sót lại một vệt đỏ thẫm nơi chân trời, chiếu rọi lên ngón tay An Hà, trông như viên ngọc ấm áp xinh đẹp. Người phụ nữ bỗng nhiên tự thấy xấu hổ, đôi tay đầy vết chai và vết thương chà xát mạnh vào quần áo, đang định lặng lẽ lùi về sau thì An Hà gọi bà lại.
"Đói quá." An Hà nói, "Ngươi biết nấu cơm không?"
Từ lúc tỉnh ngủ đã muốn ăn rồi, kết quả đầu tiên là đến nhà A Thu, sau lại qua đây chữa bệnh cho bé gái, kéo dài đến tận bây giờ.
Người phụ nữ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó kích động nói: "Biết ạ, đương nhiên biết! Ngài muốn ăn gì, ta đi làm ngay!"
An Hà không cần nghĩ ngợi: "Muốn ăn thịt nướng mật ong."
Nhiệt tình của người phụ nữ dần nguội đi, để lộ vẻ khó xử. Trong nhà bà không có thịt, càng không có mật ong quý giá.
Kiếm thịt thì không khó, chỉ cần nói là chuẩn bị cho An Hà, những người khác khẳng định sẽ tranh nhau tình nguyện dâng thịt nhà mình lên, cái khó là mật ong.
Sản lượng mật ong vốn đã không nhiều, hơn nữa mấy năm nay mật ong trong thôn toàn bộ đều thuộc về An Hà, lần cuối cùng bà nếm được hương vị mật ong đã là từ rất lâu trước kia.
Hiện tại, trong thôn càng không có mật ong dự trữ.
Nhưng mà, An Hà đại nhân hiện tại khoan dung thân thiện như vậy, cũng không hề đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ là muốn ăn thịt nướng mật ong mà thôi, bà làm sao nỡ lòng từ chối chứ?
Lúc người phụ nữ đang vắt óc suy nghĩ, An Hà đi tới cửa, lấy tổ ong cực lớn trong cái sọt ra.
"Phiền ngươi xử lý một chút." An Hà nói.
Bé gái đang nằm mơ mơ màng màng trên giường cũng bị sợ ngây người: "Đây là cái gì ạ?"
"Sào huyệt của ong mật, mật ong chính là từ đây mà ra." An Hà cười giải thích, "Nhưng loại ong mật có thể làm ra tổ ong thế này rất nguy hiểm, gặp ở ngoài tự nhiên nhất định phải chạy nhanh lên."
An Hà cắt một tảng mật ong đưa cho bé: "Nếm thử đi."
Bé gái chớp đôi mắt to tròn, lễ phép nói: "Cảm ơn ca ca."
Mẹ bé quát khẽ: "Nha Nha!"
An Hà nói: "Không sao."
Nha Nha đang sốt cao, vốn dĩ chẳng muốn ăn gì, nghe mùi thơm ngọt của mật ong lại thèm chảy nước miếng, bé vội vàng không chờ nổi liếm một miếng, hạnh phúc nheo mắt lại: "Ngon quá!"
An Hà nói với mẹ Nha Nha: "Ngươi cũng nếm thử đi."
Bà vội vàng lắc đầu.
An Hà nói có lý lẽ hẳn hoi: "Chưa thấy qua nguyên liệu mà không nếm thử, làm sao có thể nấu thật ngon được?"
Mẹ Nha Nha đành phải nếm một chút, kết quả bị kinh ngạc, bà chưa bao giờ nếm qua mỹ vị đến mức này, đồ vật Thần linh đại nhân lấy ra quả nhiên đều không tầm thường.
Bà ra ngoài nướng thịt, An Hà bắt đầu sắc thuốc, mùi đắng ngắt tràn ngập khắp căn nhà. Nha Nha nhăn mặt: "Có đắng lắm không ạ?"
An Hà nói: "Nếu ngươi dũng cảm uống thuốc, sẽ lấy tảng mật ong vừa rồi làm phần thưởng cho ngươi."
Nha Nha không có vẻ mặt vui mừng bất ngờ, ngược lại lo lắng sốt ruột hỏi: "Nếu cho con hết, ca ca làm sao bây giờ?"
An Hà cười xoa xoa bím tóc sừng dê của bé: "Ta vẫn có thể kiếm được nữa mà."
Đôi mắt Nha Nha lấp lánh sáng ngời: "Ca ca thật là lợi hại!"
Mẹ Nha Nha đang xử lý mật ong, An Hà qua đó múc một chén nhỏ, định pha vào thuốc cho Nha Nha uống.
Tim bà như ngừng đập: "Không cần, không cần đâu ạ."
An Hà giải thích: "Mật ong có ích cho cơ thể con gái ngươi, sẽ không ảnh hưởng đến dược tính."
"Không phải vấn đề đó!" Mẹ Nha Nha suýt nữa đứng bật dậy, "Nha Nha không cao quý như vậy, cứ trực tiếp cho nó uống thuốc là được rồi."
An Hà đặt chén nhỏ đựng đầy mật ong xuống: "Mật ong này cũng không có gì quý giá."
Sao có thể giống nhau được chứ, mẹ Nha Nha bất an nghĩ.
Nhưng mà, đáy lòng lại không kiềm chế được dâng lên một dòng nước ấm.
Chữa bệnh xong cho Nha Nha, An Hà ăn uống no đủ rời đi, để lại phần tổ ong còn thừa ở nhà Nha Nha. Mẹ Nha Nha ban đầu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, kiên quyết không nhận, mãi đến khi An Hà nói loại mật ong này có ích cho việc bồi bổ cơ thể của Nha Nha, bà mới miễn cưỡng nhận lấy.
Trên đường về nhà, An Hà cầm cành cây bẻ gãy buổi chiều, lại bẻ một mẩu bỏ vào miệng.
"Gần giống như sô cô la thật, hàm lượng đường lớn, có thể bổ sung calo rất tốt, không có bất kỳ độc tố nào."
An Hà đánh giá cành cây không có bất kỳ thay đổi nào, "Còn không cần lo lắng bị tan chảy."
"Lần đầu tiên thấy loại thực vật đặc biệt này, không biết tên khoa học là gì? Thôi kệ, từ nay về sau nó sẽ gọi là cây Chocolate."
"Không nên để nó chạy mất, phải nghĩ cách bắt về mới được."
Nghĩ là làm, sau khi chữa trị xong cho tất cả người bệnh, An Hà lại một lần nữa mang theo Vương Xà Đằng ra ngoài, bắt cây Chocolate về, trồng trong thôn.
Loài thực vật này chỉ giỏi bỏ chạy, về cơ bản không có năng lực chiến đấu chính diện.
An Hà đứng trước mặt nó: "Nói đi, ngươi cần nuôi sống thế nào?"
Cây nhỏ cong lưng, dùng cành khô viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.
An Hà nhìn hình vẽ của nó, "Ngươi uống mật ong? Còn phải là của ong đen hoang dã?"
Khó trách lại thấy nó ở gần tổ ong đen hoang dã.
An Hà vẻ mặt ghét bỏ, chỉ thiếu điều viết bốn chữ to "Cần ngươi để làm gì" lên mặt.
"Cứ nuôi một thời gian ngắn vậy." An Hà lẩm bẩm, "Coi như thực phẩm ngắn hạn cũng không tệ."
Cây nhỏ giật nảy mình, bản năng sinh tồn bùng nổ, loạn xạ viết điên cuồng trên mặt đất.
An Hà nhìn một lúc, lộ ra nụ cười: "Ra là ngươi tưới nước cũng có thể sinh trưởng à, vậy thì tốt quá."
Tắm mình trong ánh mắt vui vẻ hòa ái của An Hà, cây Chocolate run lẩy bẩy, rưng rưng gật đầu.