Lạc Hạ thần kinh thô, ngược lại tiếp thu rất nhanh, hơn nữa cứ như vậy, những bí ẩn trên người áo choàng đen liền có lời giải thích cả rồi. Có điều, nhớ tới mình đã từng nói những lời hùng hồn với người áo choàng đen, luôn miệng nói muốn thần phải hối hận, kết quả bản tôn lúc ấy lại ở ngay trước mặt cậu, Lạc Hạ không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cậu còn mang đến món quà không mấy thỏa đáng này nữa.
Lạc Hạ không động thanh sắc buông tay đang kéo xác dị thú ra, len lén đá cái xác khổng lồ như núi về phía sau. Sắp đá xuống vách đá thì, hắn (An Hà) vẫn luôn nhìn chăm chú đóa hoa dại trong khe đá lại không quay đầu lại mà mở miệng: “Đây là quà cho ta?” “Đương nhiên không phải!” Lạc Hạ lập tức dừng động tác, “Đây là chiến lợi phẩm mới nhất của tôi, muốn trưng bày cho ngài xem thực lực hiện tại của tôi một chút.”
Hắn cười như không cười: “Sau đó làm ta vì lúc trước từ chối ngươi trở thành thần tử mà cảm thấy hối hận, phải không?” Lạc Hạ giật mình, quả nhiên vẫn không tránh được chủ đề này. Cậu lắp bắp không nói nên lời, không tìm được từ ngữ thích hợp, cũng không muốn nói dối, làm thần phải nhìn nhận lại mình đúng là mục tiêu phấn đấu bấy lâu nay của cậu.
Hắn không truy cứu nữa, bình tĩnh nói: “Ngồi xuống đi.” Lạc Hạ theo bản năng ngồi xuống đất. Người áo choàng đen được Lạc Hạ coi là người bạn đáng kính nể, còn thần minh lại là đối tượng cậu sùng bái. Chính vì coi đó là thần tượng, sự phủ định của thần minh mới mang đến đả kích lớn hơn cho cậu. Trước mặt hắn, Lạc Hạ từng vì kiêu căng tự đại không nghe khuyên can, bị thủ lĩnh Ưng Cánh Vàng đánh rơi xuống vách núi, còn từng khoác lác, tuyên bố thần cũng không quản được cậu. Nhớ lại từng chuyện mất mặt này, Lạc Hạ liền cảm thấy không có chỗ dung thân, khí thế lúc đến biến mất không còn tăm hơi.
Hắn đánh giá cái xác dị thú máu me đầm đìa: “Thứ này thật sự không phải mang đến cho ta?” Lạc Hạ thăm dò nói: “Nếu ngài thích thì đương nhiên có thể nhận ạ.” “Không thích lắm.” Hắn thành thật đánh giá. Lòng Lạc Hạ nghẹn lại, hận không thể quay về ngày hôm qua, đấm cho bản thân đã nghĩ ra ý tưởng này và còn đắc ý một cái.
“Tôi sẽ chuẩn bị quà tốt hơn.” Lạc Hạ nhỏ giọng nói. Hắn thờ ơ nói: “Không cần, ngươi có tấm lòng này là đủ rồi, ta cũng không cần gì cả.” Sự hoang vắng của Thần Điện hiện lên trong lòng, Lạc Hạ kìm nén không được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi: “Thần Điện của ngài, không giống lắm với trong tưởng tượng của tôi.” “Cảm thấy không một ngọn cỏ, hoang vu tiêu điều, ảo tưởng tan biến?” Hắn thuận miệng hỏi. Lạc Hạ âm thầm hối hận, cảm giác mình lại nói sai rồi.
“Không sao.” Hắn phảng phất có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu. Lạc Hạ nói: “Tôi chỉ cảm thấy, những cải tạo ngài làm cho thuyền Nhật Huy trước đây, hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh nơi này.” “Không giống nhau, đó là quà tặng cho người con trai xuất sắc.” Hắn nói. Lạc Hạ vừa mới vì thần nói mình xuất sắc mà cảm thấy đắc ý, lại nghe hắn nói tiếp: “Ta không có nhu cầu cư trú của nhân loại, cũng không cần mọi người sinh ra khao khát và ảo tưởng đối với Thần Điện, đổ xô đến đây, cho nên đơn giản một chút là được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT