Lương Kinh Kinh không hề trả lại cho Đàm Chân 7 đồng kia.
Sau đó, Lương Kinh Kinh nhìn thấy Đàm Chân trong lớp lại như thể không thấy gì. Có lần, hai người giáp mặt nhau trên hành lang, Lương Kinh Kinh cứ như vậy ngạo nghễ bước qua anh, giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Hồi đó, đối với người không có tiền tiêu vặt như Đàm Chân, 7 đồng là số tiền không lớn cũng không nhỏ, nhưng anh không đi tìm Lương Kinh Kinh đòi lại tiền.
Giờ nghĩ lại thì, những ngày học khi Đàm Chân mới chuyển đến Đại Liên trôi qua đặc biệt nhanh. Mỗi ngày anh chỉ qua lại giữa hai điểm, trường và nhà, vào cuối tuần, bố mẹ sẽ đưa anh đi khắp thành phố. Sau khi bố anh chuyển đến đây, ông được thăng chức, không còn lái máy bay nữa, cũng dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Đàm Chân bắt đầu cảm thấy thành phố này cũng không tệ lắm, không khí ẩm ướt, gió biển khoan khoái, hải sản cũng rất ngon. Qua điện thoại, anh nói với Từ Ninh, người vẫn sống ở sâu trong núi, Đại Liên có một chiếc tàu điện rất cũ, nó mở cửa mỗi ngày, trong thành phố, những chiếc xe khác đều phải nhường đường cho nó, trông rất thú vị.
Từ Ninh hỏi anh ở đó có tàu điện ngầm không. Đàm Chân nói cũng có tàu điện ngầm, nhưng không có nhiều tuyến, di chuyển cũng không thuận tiện.
Hai thiếu niên từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trước đây cũng từng đi du lịch đến các thành phố khác với cha mẹ rồi, nhưng họ chưa từng dành tình cảm cho bất kỳ thành phố nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT