Lương Kinh Kinh không nhớ nổi dáng vẻ của Đàm Chân khi anh chuyển đến lớp vào ngày đầu tiên, có lẽ lúc đó cô đang thì thầm với bạn cùng bàn, cũng có lẽ lúc đó cô đang vô thức nhìn anh trên bục giảng, nhưng quả thực là không có ấn tượng gì với anh.
Cho đến kỳ thi giữa kỳ, tất cả các giáo viên lúc đọc điểm đều ca ngợi một cái tên – Đàm Chân. Các giáo viên nói rằng những sách mà anh đã được học trước đây rất khác với mọi người, nhưng anh vẫn nhanh chóng theo kịp tiết tấu của lớp, yêu cầu mọi người nhìn anh mà học tập.
Lương Kinh Kinh cùng cả lớp quay đầu lại nhìn. Cậu thiếu niên tóc ngắn ngồi cạnh cửa sổ, mặc chiếc áo phông màu đen hơi nhăn nhúm. Khuôn mặt góc cạnh không có biểu cảm gì, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác kiêu ngạo không tài nào giải thích nổi. Vì vậy, vào giữa học kỳ, cuối cùng Lương Kinh Kinh cũng nhớ được khuôn mặt và tên của người bạn mới này.
Lúc này cô mới nhớ kỹ, lớp mình có một nam sinh nhà quê mới tới, tên là Đàm Chân. Chân trong “Chân thật”.
Tuy nhiên, Lương Kinh Kinh không biết là, nam sinh này vào ngày đầu tiên đến trường, đã nhớ kỹ cô.
Đại Liên là một thành phố biển xinh đẹp. Năm đó Đàm Chân bất ngờ được gia đình đưa đến đây, anh không cảm thấy nó đẹp, chỉ cảm thấy có quá nhiều thứ lạ lẫm.
Đàm Chân, từ nhỏ đã ở trong núi, học trường tiểu học, trung học do quân đội tự xây dựng trong thị trấn. Mỗi ngày, từ sáng sớm đến chạng vạng, đều có xe buýt đưa đón những đứa trẻ sống trong tứ hợp viện. Mặc dù đó là một ngôi trường do quân đội tự xây dựng, nhưng do vị trí địa lý đặc biệt, nền tảng của trường và đội ngũ giáo viên không thể đạt đến trình độ như ở thành thị bình thường. Khi bố Đàm được điều động chuyển đi, mẹ Đàm đã vui như điên. Trước đây bà đã có lần nói với chồng về việc chuyển trường cho con rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play