Dận Nga nghe Dận Trinh nói có chút hâm mộ, đồng thời cảm thấy đổi lại là mình, khẳng định cũng có đãi ngộ này, rốt cuộc Thừa An thích nhất chính là mình, ca ca này.
Điểm chú ý của Dận Tự lại không giống ngài, mà là: “Thừa An đã có thể ăn hoành thánh rồi?”
“Hoành thánh kia là Hoàng A Mã bảo Ngự Thiện Phòng cố ý làm cho nó, nó ăn thì rất ngon lành.” Dận Trinh nói xong lại nhớ tới một chuyện khác, cười nói, “Vốn là không có hoành thánh, là nó tham ăn trộm thịt trong bát Hoàng A Mã, thế mà miếng thịt kia lại không thích hợp cho nó ăn, Hoàng A Mã phát hiện xong mới bảo người làm hoành thánh.”
“Thừa An tham ăn như vậy sao?” Dận Nga nghe vậy tưởng tượng một chút cái hình ảnh đó, tức khắc ha ha cười rộ lên.
Cười đồng thời, ngài lại cảm thấy Thừa An lá gan cũng rất lớn, thế mà đến cả thịt trong bát Hoàng A Mã cũng dám trộm, không hổ là đệ đệ của mình.
Dận Đường nghe thấy tiếng cười của ngài, liếc ngài một cái rồi nói: “Ta nhớ có người nào đó hồi nhỏ trộm mang điểm tâm lên giường ăn…”
“Cửu ca!” Dận Nga nghe ngài nhắc tới chuyện xấu hổ hồi nhỏ của mình, ngắt lời rồi nói, “Chuyện này huynh đừng nói trước mặt Thừa An đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play