Vì ngày hôm sau phải đến bệnh viện nhận việc nên tối hôm trước Bạch Dao cũng không để Phó Hoài chơi quá đà.
Sợ rằng khi cậu tỉnh lại lại tiếp tục bám lấy mình mà sinh sự vô lý, nên nhân lúc cậu còn đang ngủ, cô để lại một phong bì đựng tiền sinh hoạt cho cậu rồi xách vali rời khỏi nhà.
Bệnh viện mà Bạch Dao sắp đến tên là bệnh viện Lan Sơn, nằm ở vùng núi Lan Sơn. Gọi là bệnh viện, nhưng thực ra trông giống một viện điều dưỡng hơn. Nơi này nổi tiếng vì chuyên tiếp nhận các bệnh nhân tâm thần, có rất nhiều người mắc bệnh thần kinh phức tạp đều được chuyển đến đây.
Bạch Dao đã tìm hiểu kỹ, mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe đến bệnh viện Lan Sơn, một vào buổi sáng và một vào buổi chiều. Đường núi khó đi, ít người lái, cô ngồi xe khách lên núi suốt chặng đường mà cũng chẳng thấy bóng dáng của chiếc xe nào khác hay người đi đường nào cả.
Bệnh viện Lan Sơn đã có từ rất lâu nên kiến trúc của nó mang đậm hơi thở cổ kính của thế kỷ trước, ngay cả cánh cổng sắt có hoa văn điêu khắc cũng đã loang lổ rỉ sét.
Từ xa nhìn lại, quả thực trông chẳng khác gì một nhà giam.
Chuyến xe này chỉ có một mình Bạch Dao xuống tại bệnh viện Lan Sơn. Cô bước xuống xe, tiến về phía cổng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play