Phó Hoài vẫn chỉ nói đúng một câu: “Anh không muốn xa chị.”
Chưa chờ Bạch Dao nói gì, cậu đã kích động tiếp lời: “Chị định bỏ anh sao? Ở bệnh viện có đủ loại bác sĩ trẻ nhân mô cẩu dạng* và y tá, còn có cả những bệnh nhân chuyên đóng vai đáng thương để cầu sự đồng cảm. Anh hiểu rõ bọn họ lắm, bọn họ chỉ toàn giả vờ làm mấy kẻ vô hại, dùng mấy phương pháp đê tiện để dụ dỗ chị!”
(*“Trông thì giống người mà tính cách thì như chó.” Đây là cách nói mỉa mai, mang nghĩa chê bai, chỉ những kẻ bề ngoài tỏ vẻ tử tế, đứng đắn nhưng thực chất bên trong lại xấu xa, giả tạo, đạo đức giả.)
Bạch Dao suy nghĩ một lúc về cách hành xử của cậu, trong phút chốc cô thật sự không biết cái “đê tiện” mà cậu nói đến kia rốt cuộc có phải đang chỉ chính bản thân mình hay không.
Phó Hoài đứng bật dậy, tuy nhìn cậu có vẻ gầy yếu, nhưng thật ra lại rất cao, sau khi cởi áo ra, cơ thể của cậu cũng mang đầy cảm giác mạnh mẽ. Giờ phút này, cậu cúi đầu nhìn Bạch Dao đang ngồi dưới sàn, sự kiêu ngạo vô lễ vốn có lập tức bộc lộ rõ ràng.
“Bạch Dao, chị nhất định phải đưa tôi theo, chị không có tôi thì không được.” Cậu cười khẩy mấy tiếng, như thể đã thật sự trông thấy mấy con bitch tâm cơ chuyên giở thủ đoạn nào đó: “Chỉ khi có tôi ở bên cạnh, chị mới có thể thấy rõ lũ sâu bọ ngu dốt vô tri chỉ biết khoe khoang lố bịch ghê tởm đó buồn cười đến mức nào.”
Bạch Dao vẫn không ngẩng đầu lên, cô xếp xong đồ và kéo vali lại: “Em nói không được thì đấy chính là không được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play