Ngũ lang bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, còn tốt, Mãn Bảo vẫn là biết tự lượng sức mình.
Bà chủ quán ngẩn người, thấy khuôn mặt tròn trịa của Mãn Bảo tràn đầy buồn rầu, do dự một chút rồi nói: "Vậy ta tính rẻ cho cháu một chút, sáu mươi lăm văn được không?"
Mãn Bảo lắc đầu: "Cháu cũng không có nhiều tiền như vậy, bất quá đợi cháu bán hết giỏ hoa có lẽ sẽ có, đến lúc đó cháu nhất định tới mua gà trống của bác, đúng rồi bác ơi, bác biết chỗ nào có nhiều trẻ con nhất không ạ?"
Bà chủ quán liếc nhìn lẵng hoa trên tay nàng, lại nhìn hai đứa trẻ và hai thiếu niên sau lưng nàng, hậu tri hậu giác phản ứng lại, hóa ra đây coi như là đồng nghiệp của mình.
Bà ta ngẩn người một hồi lâu mới chỉ ra ngoài đường cái nói: "Đi ra ngoài rẽ phải, đi về phía trước một đoạn, chỗ đó có bán kẹo hồ lô và đồ chơi làm bằng đường, chỗ đó trẻ con nhiều."
Bà ta không nhịn được nói: "Cô bé, cháu cũng giỏi thật đấy."
Mãn Bảo được khen, vui vẻ đỏ mặt, nàng cũng cảm thấy mình rất giỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play