Một bên Đại Nha Nhị Nha xem đến cười khúc khích, Phùng thị trừng mắt nhìn các nàng một cái, lập tức khuyên Mãn Bảo: "Tiểu cô, rổ nhà mình vốn dĩ đã không dễ bán, con lại còn bày thêm hoa cỏ vào bán, vậy càng khó bán hơn đó, những thứ hoa cỏ này trên núi chỗ nào cũng có, nhà nông chúng ta ai thiếu cái này?"
"Nhưng con thấy bọn họ rõ ràng là thích thật mà, vừa rồi con muốn đưa cho họ, họ đều nhận." Mãn Bảo cảm thấy bọn họ keo kiệt, không nỡ tiêu tiền thôi.
"Đồ cho không đương nhiên muốn, nhưng bảo trả tiền thì không đáng."
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, rất có ý kiến của riêng mình: "Không đúng, hoa cỏ nếu mà xấu xí, cho không người ta cũng chẳng muốn, cho nên chúng ta phải tìm những người không keo kiệt, cho họ thấy hoa cỏ xinh đẹp của chúng ta, chắc chắn sẽ mua."
Phùng thị liền nói: "Nhưng người ở chợ đều keo kiệt."
Mãn Bảo ỉu xìu hạ vai: "Thôi được, vậy hôm nay chúng ta không bán, tặng không vậy, đợi chúng ta tìm được người không keo kiệt rồi mang đi bán."
Phùng thị vừa lòng, lấy những bông hoa cỏ đó từ chỗ bọn trẻ bày vào những chiếc rổ họ mang đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT