Chạng vạng, Lục phụ mới trở về. Mấy ngày gần đây, trấn trên có một hộ phú gia đang sửa lại phòng cưới, thuê vài người đến dựng nhà. Mỗi ngày trả công hai mươi văn, Lục phụ đã làm được bảy tám hôm, cũng sắp xong việc.

Trong bữa cơm chiều, Lục mẫu đem chuyện ban ngày kể lại một lượt. “Vợ lão nhị hôm nay lại giận dỗi ta vì cho lão tam vay tiền.”

Lục Quảng Sinh kẹp miếng rau bỏ vào bát, không hé răng. Việc lớn nhỏ trong nhà đều do lão bà làm chủ, ông chỉ biết lo đi làm kiếm tiền. Lục mẫu càng nói càng ấm ức: “Ngươi nói thử xem, cái bộ dạng lão tam kia, đến vay tiền ta có thể không đưa sao? Vì cái tú tài kia, hắn còn dám treo cổ tự vẫn, vạn nhất lại làm bậy thì sao? Một mạng người đó!”

Lục Quảng Sinh nhàn nhạt nói: “Đều do bà chiều mà ra.”

“Phải rồi phải rồi, đều tại ta!” – Lục mẫu đập đũa xuống bàn, tức đến phát đau ngực – “Lục Dao chẳng phải cũng là con trai ông sao? Nếu năm đó nó không bệnh nặng suýt chết, tôi có đến mức phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa không?”

“Thôi được rồi, giờ thì sao?” – Ông rót thêm nước uống, giọng điệu vẫn đạm mạc như cũ.

“Vừa hay ban ngày nó có qua, đem tiền trả lại rồi.”

“Vậy chẳng phải xong chuyện rồi sao?” – Lục Quảng Sinh liếc bà một cái – “Tức phụ Lão nhị có làm loạn nữa thì bà cũng răn dạy đôi câu. Có ăn có mặc là được rồi, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm vào chút tiền trong nhà.”

Cơm nước xong, ông đưa bát cho lão bà: “Thêm cho tôi chén nữa.”

“Mai ông còn đi trấn trên không?” – Lục mẫu hỏi.

“Không đi, nhà kia sửa xong rồi. Để coi thôn khác có ai cần người làm không.”

“Vậy vừa hay. Lục Dao bảo mai ông qua chỗ nó giúp một tay. Không phải làm không công, người ta trả công sao thì nó cũng trả y vậy.”

“Ừ.”

Từ nhà mẹ đẻ trở về, trời còn chưa tối hẳn. Lục Dao vác bao ngô đến nhà Triệu bà bà, đổi được hai đấu hạt đậu, lựa sạch xong thì đem ngâm nước. Đậu nành phải ngâm ít nhất sáu bảy canh giờ mới có thể xay thành sữa. Nhân lúc còn rảnh, cậu dự định đi một chuyến ra trấn trên, mua ít thạch cao và vài tấm vải bố — chuẩn bị nguyên liệu để làm mẻ đậu hủ đầu tiên trong đời.

Hơn một giờ đi bộ, cậu đã mồ hôi đầy đầu. Cổ đại đúng là có vài điều bất tiện, chẳng hạn như không có phương tiện thay thế khi đi bộ. Đi đâu cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân, lúc này cậu lại đặc biệt nhớ đến kiếp trước, nhớ chiếc xe máy điện, dù chỉ là xe đạp cũng đã thấy tốt hơn nhiều. Ai~ tiếc là cậu không phải là người nghiên cứu khoa học tự nhiên, có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ được cưỡi lên xe nữa.

Hôm nay không phải là ngày chợ phiên, vì vậy trấn nhỏ khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có vài người đi qua, bước chân vội vã, dường như ai cũng có việc gấp. Lục Dao đi qua trước cửa hàng mua vải. Vải bố và vải đay là hai loại vải mà dân chúng hay dùng, chưa qua nhuộm màu nên vải bố thường có màu nâu nhạt. Loại vải này nhẹ, thoáng khí nhưng lại dễ bị hư hại, chỉ cần qua một thời gian là sẽ sờn rách.

Vải bố có giá khá rẻ, chỉ 300 văn một cuộn. Chỉ để làm đậu hủ, không cần đến nhiều lắm, Lục Dao chỉ mua 5 thước, mỗi thước 6 văn, cộng cả là 30 văn.

Sau khi mua xong vải bố, Lục Dao lại liếc nhìn các loại vải khác. Cậu định mua một mảnh vải mềm mại để may quần lót. Mỗi ngày mặc một chiếc quần như vậy, cảm giác dưới thân lúc nào cũng lạnh lẽo, thiếu cảm giác an toàn.

Tiểu nhị trong cửa hàng giới thiệu cho cậu một số loại vải, vải bông thô giá 15 văn một thước, vải bông mịn 30 văn một thước, lụa 60 văn một thước. Đặc biệt là lụa, giá càng cao, nếu muốn mua thì ít nhất phải lấy 10 thước, chủ quán mới đồng ý cắt.

Lục Dao thầm tính toán trong lòng, những món này đúng là đắt! Nếu không cố gắng kiếm tiền, sau này có khi chỉ có thể mặc quần cộc. Cuối cùng, cậu đành cắn môi, bỏ ra 60 văn mua 2 thước vải bông.

Dù Triệu Bắc Xuyên đã cho cậu hai quan tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí. Tiền bạc không phải dễ dàng có được, nếu có ngày xảy ra chuyện, cậu biết đi đâu mà vay tiền đây?

Sau khi mua vải xong, Lục Dao hỏi tiểu nhị về hiệu thuốc gần đây. Tiểu nhị chỉ cho cậu, sau khi đi một đoạn là sẽ thấy hiệu thuốc. Cậu đi theo chỉ dẫn và nhanh chóng tìm được tiệm thuốc.

Khi bước vào, mùi thuốc đông y lập tức xông vào mũi. Tiểu nhị tiến lại gần, hỏi: “Khách quan mua thuốc hay là xem bệnh?"

“Xin hỏi, các ngươi có hàn thủy thạch không?"

“Có, khách quan cần bao nhiêu?"

“Cái này giá cả sao?” Lục Dao thầm vuốt tiền trong túi, lo lắng sợ rằng mình không đủ mua.
“Năm văn tiền một cân.”

Thật ra giá cả không quá đắt, Lục Dao mua hai cân với giá mười văn tiền. Số thạch cao này, sau khi hóa thành nước, đủ cho cậu dùng trong một thời gian dài. Ra khỏi hiệu thuốc, bên cạnh là một cửa hàng đồ sứ. Lục Dao vào mua ba chiếc chén sứ lớn, mỗi chiếc 7 văn tiền. Chủ quán chỉ thu của cậu 20 văn tiền. Dường như trong triều đại này không bán mâm, có lẽ vì người ta không thể dùng mâm để ăn cơm, nên mâm không thực dụng cho lắm.

Khi đi qua tiệm lương thực, Lục Dao không thể kìm được mà lại mua thêm 50 văn tiền đường mía. Với 50 văn tiền, cậu chỉ mua được một phần nhỏ đường mía, trong đó còn lẫn tạp chất khá nhiều. Không khỏi cảm thán rằng trong cổ đại, đường quả thực là thứ xa xỉ, không phải ai cũng có thể tiêu xài đến.

Về đến nhà thì trời đã tối. Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đã chuẩn bị xong cơm. “Tẩu tử, ngươi đã về rồi!” Triệu Tiểu Đậu chạy ra, vội vã giúp Lục Dao xách đồ. Lục Dao lấy một ít đường trong rổ, nhét vào miệng Tiểu Đậu. 

Tiểu hài tử mở to mắt, “Ôi! Ngọt quá!” Lục Dao không nhịn được mà cười, rồi vào phòng và đưa một khối đường cho Triệu Tiểu Niên.
“Tẩu tử, ngươi mua đường!”
“Ân, lát nữa tẩu tử sẽ xay đậu hủ, buổi tối sẽ nấu cho các ngươi uống sữa đậu nành ngọt.”

“Được a~” 

Hai đứa nhỏ reo lên, dù chúng không biết sữa đậu nành ngọt là gì, nhưng nghe thôi cũng cảm thấy rất ngon! Ăn cơm xong, Lục Dao nhìn vào bồn đậu, thấy hạt đậu đã phồng lên. Cậu dùng tay nhéo thử, cảm giác rất mềm mại.

Lục Dao vớt đậu ra khỏi nước, rồi cho vào thùng rửa sạch hai lần. Hai đứa nhỏ lấy nước từ gáo và bồn gỗ, vui vẻ chạy nhảy theo cậu trên con đường vào thôn để xay đậu hủ. Kể từ khi tẩu tử gả về đây, cuộc sống của bọn họ dường như đã trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Đi vào trong thôn, đến chỗ cối xay, xung quanh không có ai. Mùa màng đã qua rồi, cối đá bỏ không, chẳng ai dùng đến nữa, trên bề mặt của nó phủ một lớp lá cây và bụi bặm.

Lục Dao bắt đầu bằng cách đổ một chậu nước trong, rồi rửa sạch trong và ngoài hai lần. Khi thấy không còn nước bẩn chảy ra, mới bắt đầu xay đậu. Đậu nành và nước được cho vào trong cối xay, chúng hòa quyện với nhau, chậm rãi xoay tròn trong những lỗ hổng của cối, sau đó đẩy mộc bính để tiếp tục xay.

Lục Dao đẩy một chút, cối đá vẫn không nhúc nhích…Cậu không tin, đôi tay nắm chặt cán dùng sức đẩy mạnh hơn, cối đá chỉ xoay một chút. Trời ạ, không thể nào! Cối này khó xài như vậy sao?

“Tẩu tử, để ta giúp ngươi!” Triệu Tiểu Niên vén tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cố gắng đẩy cối xay. Triệu Tiểu Đậu vì quá lùn nên không thể giúp đẩy, chỉ có thể đứng bên cạnh nắm chặt quyền lo lắng.

Lục Dao dồn hết sức lực, cuối cùng cũng đẩy được cối xay xoay tròn. Khi cối xay bắt đầu quay, lực cản giảm bớt, nhưng cậu vẫn phải dùng sức, chưa đầy ba phút, Lục Dao mồ hôi ướt đẫm, cánh tay run lên.

Thân thể này thật sự quá yếu, không biết là do thiếu hormone hay do không thường xuyên rèn luyện, trên người hầu như không có cơ bắp, đùi và cánh tay mềm mại như bông, khác hẳn so với cơ thể ở kiếp trước.

Lục Dao vừa cắn răng vừa đẩy cối xay, trong lòng thầm thề, vì sức khỏe của mình, sau này nhất định phải rèn luyện cơ thể mỗi ngày. Nếu không, ở cái thời đại thiếu thốn này, chỉ cần bị bệnh một lần là có thể chết ngay.

Không lâu sau, sữa đậu nành trắng như sữa từ cối đá chảy ra chậm rãi theo máng, dần dần đầy lên cạnh thùng gỗ. Hơn nửa bồn cây đậu đã được xay thành sữa đậu nành, Lục Dao mài xong thì hai tay đầy bọt nước, quần áo cũng ướt đẫm. Triệu Tiểu Niên cũng mệt mỏi, ngồi thở hổn hển trên đất. Quả thật không sai, đây là công việc khổ cực nhất khi làm đậu hủ.

“Nếu đại ca ở nhà thì tốt rồi, huynh ấy có sức mạnh lắm, trong nhà toàn bộ ngô đều do một mình ca xay, còn giúp cả Triệu bà bà bên kia xay bột nữa kìa.” Lục Dao nhớ đến cánh tay thô tráng của Triệu Bắc Xuyên, mặt khẽ đỏ lên: “Chờ ca ngươi trở về, để hắn đi xay đậu.”

Nghỉ ngơi một lúc, Lục Dao xách thùng gỗ quay về. Triệu Tiểu Niên đặt tay lên vai đệ đệ, vừa đi vừa than thở: “Mệt chết ta rồi! Tiểu Đậu tử, ngươi mau lớn nhanh lên rồi cõng ta đi nha!”

“Tỷ, đừng đè lên người ta, đè nữa là ta không cao nổi đâu!” Nói xong còn né tránh tay tỷ tỷ rồi nhanh chân bỏ chạy.

“Đứng lại cho ta! Cái tên tiểu hỗn đản này!” Hai đứa nhỏ vừa chạy vừa đùa, trong ánh trăng lấp lánh mà trở về nhà. Sữa đậu nành phải được nấu chín mới có thể uống. Lục Dao nhóm bếp, đổ sữa đậu nành vào nồi đất rồi bắt đầu đun.

Công đoạn đun này cũng không hề đơn giản. Sữa đậu phải được đun sôi đến bảy tám lần. Nếu không kiểm soát tốt lửa, sẽ dễ bị cháy khét, sữa có vị hôi khó chịu, làm ra đậu hủ cũng không ăn được. Mà nếu lửa nhỏ quá, sẽ có mùi tanh của đậu sống.

Lúc này cũng đã đến giờ hai đứa nhỏ đi ngủ. Nhưng chúng vẫn cố thức chờ uống ngụm sữa đậu ngọt lịm kia, luyến tiếc chẳng muốn đi ngủ. Cả hai ngồi ở bệ bếp, ngáp dài liên tục. Thấy cũng rảnh rỗi, Lục Dao nói: “Ta kể chuyện cổ tích cho hai đứa nghe nhé?”
“Chuyện gì vậy?!” Hai đứa nhỏ lập tức tỉnh cả ngủ, hào hứng hỏi.
“Chuyện này tên là Giao nhân công chúa.”
Lục Dao vốn không rành kể chuyện cổ tích, bèn chọn một câu chuyện từng nghe nhiều đời trước để kể lại.

“Ở Đông Hải có một loài cá tên là giao, có thể sống đến ngàn năm. Nước mắt của chúng đều biến thành châu báu, giá trị liên thành. Mỗi giao nhân đều rất xinh đẹp, nửa thân trên giống người, nửa thân dưới là chiếc đuôi cá đầy màu sắc...”

“Oa ~” hai đứa nhỏ kinh ngạc thốt lên.

Lục Dao vừa khuấy sữa đậu nành, vừa kể tiếp câu chuyện. Khi đến đoạn tiểu giao nhân vì tình yêu mà biến thành bọt biển, Triệu Tiểu Niên mắt đỏ hoe. “Cái tên hoàng tử đó sao lại có thể nhận nhầm người được chứ! Hu hu hu, giao nhân công chúa thật đáng thương... nàng không biết nói, còn bị biến thành bọt biển, tại sao lại như vậy chứ…”

“Tẩu tử, thật sự có giao nhân như vậy sao?”

“Ta cũng không chắc, chắc là có đấy... Chỉ là các nàng sống ở biển lớn, người thường không gặp được đâu.”

Lục Dao bật cười, đưa tay xoa đầu nàng: “Được rồi, đừng khóc nữa. Sữa đậu nành chín rồi, không uống à?” Triệu Tiểu Niên nín khóc, hít hít mũi đáp: “Uống!”

Triệu Tiểu Đậu nghe chuyện chưa xong đã ngủ mất, bị Lục Dao ôm vào trong phòng. Xem ra hôm nay hắn không có lộc ăn khuya rồi. Sữa đậu nành vừa đun xong không thể uống ngay, còn phải lọc hết bã thì mới được.

Lục Dao lấy tấm vải bố vừa mua, giặt sạch sẽ, bốn góc buộc vào giá tre, phía dưới đặt một thùng gỗ để hứng sữa. Sữa đậu nành nóng hổi từ từ chảy qua lớp vải, mùi thơm dịu dàng lan tỏa khắp gian bếp.

Lục Dao rót hai chén sữa, lấy một khối đường mía trong túi nhỏ, dùng chày cán nát rồi cho vào chén khuấy đều. Khi đường tan hết, cậu bưng chén lên uống thử một ngụm—mùi vị chẳng khác gì đời sau, thậm chí còn thơm béo hơn.

Triệu Tiểu Niên cũng hớp một ngụm, mắt sáng rực lên: “Oa! Tẩu tử, cái này ngon quá đi mất!” Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng uống món nào vừa thơm vừa ngọt như thế, nhịn không được uống thêm ngụm nữa rồi ôm chén chạy vào phòng, lay lay Triệu Tiểu Đậu đang ngủ.

“Mau dậy uống sữa đậu nành! Mau lên mau lên!”

Triệu Tiểu Đậu mơ màng mở mắt, buồn ngủ cầm lấy chén, uống một ngụm là tỉnh hẳn, liếm mép hỏi: “Tỷ, cái này là cái gì vậy?”

“Tẩu tử làm sữa đậu nành ngọt đó!”

“Ngon quá! Cho ta uống thêm một ngụm nữa!”

“Tự đi lấy chén đi, bảo tẩu tử rót thêm cho.”Triệu Tiểu Đậu hết buồn ngủ, bật dậy chạy ra gian ngoài: “Tẩu tử! Ta cũng muốn uống sữa đậu nành!”

Lục Dao cười bất đắc dĩ, đưa luôn chén mình đang cầm cho hắn: “Cầm đi mà uống.”

Hôm nay mài được không nhiều đậu, cậu đã uống một chén, giờ cho thêm một chén nữa chắc cũng không còn đủ làm mấy khối đậu hủ. Hai đứa nhỏ uống xong sữa thì mắt díp cả lại, không chống nổi cơn buồn ngủ, lăn lên giường đất ôm nhau ngủ say.

Lục Dao thì vẫn còn một bước cuối cùng chưa xong—điểm đậu hủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play