“Quận chúa đại nhân đừng buồn, tuy người ở bên vương gia nhiều năm cũng không bằng được tiên tử Ngọc Hư Tông chỉ mới tới có một tháng, nhưng trong lòng vương gia vẫn có người mà.”
“Có điều, tiểu vương gia và Công Ngọc tiểu thư quả thật tình thâm ý nặng, ai thấy cũng phải ngưỡng mộ!”
Diệu Quyết bỗng cười khẽ.
Ngưỡng mộ?
Ngưỡng mộ hai kẻ sáng đính ước tối chia tay ấy ư?
Không cần hệ thống nhắc thì nàng cũng nhớ rõ, chính trong ngày đính ước này, đôi uyên ương ấy đã vung nhát chém đầu tiên lên cây là nàng.
Cái lần ngược này là vì lý do gì nhỉ?
Nàng khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Không trách nàng nhất thời nghĩ không ra, một là vì đã quá lâu rồi, hai là vì lý do chia tay của đôi này kỳ quặc đến mức nhiều vô số kể. Trong ngày đính ước này rốt cuộc là vì cái chuyện chó má xúi quẩy gì mà bọn họ chia tay nhỉ...
Những người xung quanh đều mang vẻ xem trò vui, giống như chờ vị quận chúa khóc lóc om sòm.
Dù sao thì ai ai cũng biết, vị quận chúa phế vật không có linh cốt này coi Đông Phương Diệu Thiên như mạng sống của mình, mỗi ngày đều bám lấy y không rời. Giờ vương gia lại đính ước cùng người khác, nàng làm sao mà nhịn nổi?
Thế nhưng đợi nửa ngày mà đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì, người nọ lấy làm lạ quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiên, nhưng lại bỗng sửng sốt một chút.
Thiếu nữ hơi nhíu mày đứng trong gió mát, dáng vẻ như tùng xanh sừng sững. Gò má trắng ngần nhuộm sương sớm, như làn xanh mượt của đầu xuân thì tẩm ướt nơi tóc và ánh mắt. Rõ ràng là phế vật, nhưng lại mang nét đẹp trong trẻo lạnh lùng, như ngọc đã được mài giũa sạch bụi trần. Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng mà lại toát ra vẻ kinh diễm gấp mười.
Trong đầu Diệu Quyết lúc này đã nắm được manh mối. Ngay lúc ấy, có một âm thanh mát lạnh như mưa rơi chợt vang lên.
“Chúc mừng nhé.”
Âm thanh trong trẻo mê người, mang theo chút trêu ghẹo rõ ràng. Vạt áo trắng vờn qua hiên nhà, trên y phục chỉ điểm vệt cỏ xanh, mực nhạt nhẹ lướt. Dáng người phong lưu tiêu sái, khóe môi hơi cong lên.
Người ấy vừa xuất hiện, toàn bộ ánh nhìn xung quanh đều bị hắn thu hút.
Tại Thiên Diễn quốc có một người lập đạo đàn trong cung, còn cao hơn cả hoàng đế Tinh Xả. Mỗi năm hắn đều giữ quốc thái dân an, được muôn dân kính ngưỡng. Hắn làm việc vô thường, thần quỷ khó dò, lại có lòng Bồ Tát, dung mạo như Phật tử. Hắn…
Diệu Quyết nhìn người tới, ánh mắt đầy phức tạp.
Tang Bưu... Không đúng, là nhân vật phản diện.
Chính là kẻ… không phải, mười năm sau sẽ là đại phản diện diệt thế.
“Hai vị nhất định sẽ nhận được mọi lời chúc phúc trên thế gian này, đúng không quận chúa?” Ánh mắt đầy hứng thú của hắn bỗng dừng lại trên người Diệu Quyết.
Va phải đôi mắt đen hẹp dài kia, nàng còn chưa kịp cảm thán dung nhan khuynh thế sau mười năm của hắn, trong đầu nàng đã loé sáng ra. Cuối cùng cũng nhớ ra lý do chia tay của Đông Phương Diệu Thiên và Công Ngọc Thu ngày hôm nay.
Thời khắc đính ước, kết khế ước thiên mệnh là lúc tâm thần dao động mạnh nhất.
Ngay lúc đó phản diện chỉ mỉm cười, thản nhiên thốt ra một câu cực kỳ đơn giản, nhưng nó đã cắm một chiếc gai vào sâu trong nội tâm yếu ớt của nữ chính, đặt nền móng vững chắc cho mười năm cẩu huyết sau này.
“Nhưng thực ra quận chúa không phải là muội muội ruột của Diệu Thiên đâu.”
Trước đó những săn sóc thâm tình của nam chính dành cho muội muội, cùng với sự kiêu ngạo, ngang ngược của nguyên chủ, đều được nữ chính tự an ủi bằng câu “họ là huynh muội, máu mủ tình thâm, lớn lên cùng nhau”.
Kết quả lại đúng lúc tâm thần xao động nhất, đột nhiên phát hiện người trong lòng mình vẫn luôn che giấu, rằng giữa họ vốn không phải là huynh muội ruột thịt, mà là mười mấy năm tình thâm như biển.
Chia tay!
Càng đáng giận là đôi nam nữ chính kết thiên mệnh dưới gốc cây, từ đó có thể tùy thời xuất hiện trước cây, cái tốc độ này không ai nhanh hơn được. Nhảy lên trời, rút kiếm, chém cây… toàn bộ chỉ mất đúng một giây.
Vậy thì nàng quay ngược một giây?
Cung đã lên dây, Diệu Quyết căng thẳng nhìn kim phút trong thức hải.
Không được, nhiều nhất chỉ ngăn được ba lần, sau đó chả phải vẫn bị chém như thường thôi sao?
Hệ thống nhắc nhở người mới: “Để tránh khỏi lần ngược này, ngươi có thể mau chóng chúc phúc thật ngọt ngào cho họ đó.”
“Ngươi nói đúng.” Diệu Quyết nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu có thể đập nát tai hai kẻ đó, thì họ sẽ không nghe thấy nữa.”
Hệ thống: “??” Ta đâu có bảo thế.
Tiếc là thân thể hiện giờ của Diệu Quyết không có linh cốt, căn bản không thể đánh lại hai nhân vật chính có thiên tư trác tuyệt, càng không thể ra tay xẻo thịt phản diện kia.
Từng trận gió mang theo mùi cỏ cây từ người phản diện thổi tới, hai kẻ chó má kia đứng trên đài cao mà nam chính tự tay dựng nên vì tình, ngẩng mặt mong chờ nhìn người mà mười năm sau sẽ là kẻ địch.
Não Diệu Quyết quay tít, chỉ hận năng lực quay ngược thời gian của mình là một loại bàn tay vàng không có tính công kích, lại càng hận bọn chó má này đã trực tiếp hoặc gián tiếp chém nàng đều mạnh như thế.
… Khoan đã, nhỡ đâu nàng làm được thì sao?
Ngay cả mười năm thời gian cũng có thể phất tay trôi qua, điều này chứng tỏ thời gian vốn là món đồ chơi có thể bóp méo tùy ý. Nếu không thể quay ngược toàn bộ thời gian, vậy thì... có thể chỉ quay ngược thời gian của một vật thể thôi thì sao?
Diệu Quyết nhắm mắt ngưng thần, trong thức hải chậm rãi hiện ra đồng hồ cấu thành bởi vòng vân gỗ và đỉnh mầm. Khi đồng hồ rơi vào không khí, tức là toàn bộ không gian thời gian được quay ngược, quả thực chỉ có ba giây. Nhưng khi nàng chậm rãi định tại một điểm, lại phát hiện thời gian đã dài hơn.
Quay ngược một đơn vị riêng biệt, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn quay toàn bộ thời gian vô số lần!
Khi nhân vật phản diện ung dung bước ra từ dưới hành lang, Diệu Quyết đã dừng đồng hồ tại trụ gỗ bên phải đài cao, đây là xác cây bạch dương, vừa mới chết ba ngày, nàng có thể cảm nhận được điều đó.
Phản diện mỉm cười: “Thực ra quận chúa cũng không phải là…”
Cạch.
Diệu Quyết mạnh tay khều đỉnh mầm.
Trụ gỗ bạch dương bị bổ trước đó đột ngột dựng thẳng lên, nó khôi phục về trạng thái nguyên vẹn như trước khi bị chặt. Khúc gỗ to dày ấy liền lăn thẳng về phía đôi nam nữ chính.
Không hề có dấu hiệu gì, kết cấu đài cao đột nhiên nghiêng đổ sang trái. Đôi nam nữ chính đang ngọt ngào nắm tay nhau lập tức bị hất văng, theo đúng vận mạng mà đập thẳng vào phản diện đang mỉm cười ngẩng đầu.
Mà hắn cũng đã không còn cách nào tránh nữa.