Trước khi đôi tay lạnh giá và trắng nõn ấy chạm vào thân cây nát vụn của nàng, Diệu Quyết cuối cùng cũng nhìn thấy trên ngón tay của phản diện có một vết đỏ quen thuộc, nàng bỗng mở to mắt.
Ông trời ơi, ngươi thật sự đang đùa với ta...
…
Diệu Quyết đột ngột mở mắt ra.
Tất cả xung quanh rất quen thuộc nhưng lại có chút không quen.
Cử động chân, không bị mắc kẹt trong đất nữa. Nhìn lên, tầm mắt thấp hơn một chút. Nhìn xuống, có tay có chân có mũi có mắt, Diệu Quyết sau mười năm làm cây giờ lại trở thành người.
Nơi này vẫn là vương cung của nam chính ở Thiên Diễn Quốc, không xa có một tòa kiến trúc cao chắn tầm nhìn, trên đài có hai người quen thuộc đang nhìn nhau đầy tình tứ.
Không khí ngọt ngào bắn ra bốn phía, linh khí thuần khiết gột rửa, một ấn ký số mệnh hình hồ lô với đuôi âm dương đang bắt đầu xuất hiện trong không khí, nó dần dần hình thành.
“Đúng vậy, ngươi đã quay lại thời điểm mười năm trước khi nam nữ chính dùng cây để đính ước, lập khế ước thiên mệnh.”
Mười năm sau, giọng nói của hệ thống giống như âm thanh theo sau: "Đông Phương Diệu Thiên và Công Ngọc Thu là Lang Hoàn Tiên Đình mang theo thiên mệnh hạ phàm lịch kiếp, nam chính giờ là tiểu vương gia của Thiên Diễm Quốc, linh hồn của ngươi hóa thân thành quận chúa Đông Phương Thiên, rất lệ thuộc và si mê y..."
“Chờ đã.” Diệu Quyết ngẫm lại rồi bỗng tìm ra điểm quan trọng: “Tại sao bọn họ đã đính ước rồi?”
Đã quay ngược thời gian rồi, sao không quay lại lúc họ chưa đính ước dưới cây chứ?
Kết khế ước thiên mệnh là lời thề hẹn cao nhất, Khế Nhãn của bọn họ là Cây Nhân Duyên của Diệu Quyết, nghĩa là cây chính là "sở đăng ký kết hôn" của hai người. Mỗi lần chém cây chính là một lần li dị, có hiệu lực pháp lý... vì vậy họ mới có thể chặt hàng trăm lần.
Hệ thống: "Bởi vì ngươi là cây Nhân Duyên, bắt đầu từ tình duyên, nên chỉ có thể quay lại lúc họ đính ước, nếu không cũng sẽ không tồn tại. Nhưng giờ ngươi đã có khả năng quay ngược thời gian, mỗi lần giúp họ tránh được một lần đau khổ, linh cốt đặc biệt của ngươi sẽ sinh trưởng thêm một cấp."
Tâm trạng của Diệu Quyết thay đổi liên tục, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bị chém suốt mười năm, ai mà không muốn trở nên mạnh mẽ?
Nàng nhắm mắt nhìn vào "kim phút" nhỏ trong đầu, giờ góc độ có thể điều chỉnh đã khó mà nhận ra, chỉ có thể nhích vài giây, nhưng mấy giây này chính là một hy vọng mới.
Còn lại, hệ thống cũng không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ: "Chú ý chú ý, lần ngược đầu tiên đã đến."
Diệu Quyết mở mắt ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt lo lắng yêu thương của Đông Phương Diệu Thiên.
"..." Nắm đấm lập tức cứng lại.
Xét về mặt khách quan, Đông Phương Diệu Thiên quả thực rất giống nam chính, khuôn mặt anh tuấn sắc sảo như được cắt gọt ra, mang theo một loại khí chất kiêu ngạo rằng: Trời nếu không sinh ta, thiên hạ tựa như đêm dài vô tận, y nhìn người muội muội là nàng với ánh mắt thâm tình ưu thương.
Đúng vậy, vào khoảnh khắc đính ước với nữ chính, nam chính ngông cuồng vì lo sợ muội muội không thể chấp nhận chuyện của y và nữ chính, nên luôn nhìn về phía nàng, vẫn trao cho muội muội những cử chỉ dịu dàng của riêng nàng.
Ánh mắt nữ chính cũng theo đó rơi lên người Diệu Quyết, tuy chẳng có nữ tử nào vui vẻ khi nam tử trong lòng mình cứ mải nhìn người khác vào lúc đính ước, nhưng nghĩ đến đây là muội muội đã cùng y lớn lên, Công Ngọc Thu vẫn rất thánh mẫu mà cười rộng lượng một cái.
Bên cạnh Diệu Quyết lại truyền đến một giọng mang theo ý cười trên nỗi đau người khác.