Sáng chủ nhật, trời không mưa, cũng không quá nắng. Chỉ có gió nhẹ lùa qua tán cây trước cổng phủ, và một thiếu niên đang đứng chờ — dáng người cao gầy, lưng hơi dựa vào xe, tay đút túi quần, đầu đội mũ lưỡi trai ngược như mọi khi.
Minh Lễ vẫn hay lề mề, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy bóng nhỏ của Bạch Vân Tùng từ trong cổng đi ra, anh vô thức đứng thẳng dậy.
Cậu bé vẫn là dáng vẻ quen thuộc — áo sơ mi trắng, quần kaki kem, cổ áo thẳng nếp, đôi giày thể thao mới tinh. Gương mặt nhỏ ấy vẫn trầm tĩnh đến kỳ lạ, chẳng giống một đứa trẻ mười một tuổi. Nhưng đôi mắt đen ấy… hôm nay có chút mong chờ.
“ Anh chờ lâu ạ.” Cậu khẽ nói, mắt cụp xuống.
“Ừm, không có lâu.” Minh Lễ cười, xoa đầu cậu như một thói quen.
“Trà sữa, trò chơi điện tử, công viên hay là xem đường phố? Hôm nay anh rảnh, mà em muốn đi đâu cũng được.”
Vân Tùng không nói, chỉ lặng lẽ lên xe. Cậu không biết muốn gì — chỉ biết đây là lần đầu tiên, có người hỏi cậu câu đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT