Khương Vu nhìn cây trâm trong tay Minh Châu đưa tới.
Đó là một cây trâm ngọc tinh xảo trong suốt, phẩm chất không tính là kém. Chỉ là, nàng đi theo Sở Lăng bao năm, từng thấy qua vô số vật quý hiếm, loại ngọc này rơi vào mắt nàng, tự nhiên chẳng tính là thứ gì đáng giá
Nàng nhìn hồi lâu, vẫn không thấy điểm nào quen thuộc, ánh mắt dần rời khỏi ngọc trâm, chuyển sang gương mặt của Minh Châu.
Thiếu nữ ấy sắc mặt tái nhợt tiều tụy, như thể đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Khóe mắt còn ẩn hiện tia lệ, ánh nhìn hướng về nàng, vừa thấp thỏm, vừa mừng rỡ, có chờ mong, lại có cả… nỗi ủy khuất không thể gọi thành tên.
Một Minh Châu như vậy, khiến kẻ vốn đã quyết đoạn tuyệt mọi dây dưa với cha con họ như Khương Vu, lại không khỏi mềm lòng đau lòng. Huống hồ, nàng vừa mới nghe Niệm Nhân nói chính Minh Châu là người đã cứu nàng.
Minh Châu hỏi nàng: có nhận ra hay không—câu hỏi đó dường như đối với nàng vô cùng quan trọng.
Vì thế Khương Vu lại cúi xuống nhìn chiếc trâm ngọc kia, thứ vốn bình thường chẳng có gì đặc biệt. Nhưng lần này, nàng còn chưa kịp xem kỹ, Minh Châu đã vươn tay thu lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT