Chương 7: Tức giận

Lúc trở về phủ, Khương Vu vẫn còn buồn bực không nguôi.

Không gặp được Mạc Dương Chu khiến nàng khó chịu, lát nữa còn phải đối mặt với gương mặt cứng như đá của Sở Lăng lại càng khiến lòng nàng thêm chán chường.

Sở Yên rốt cuộc bao giờ mới quay về?

Khương Vu vốn không dám mở miệng nhắc đến chuyện ly hôn, ai lại dám chủ động đề nghị ly hôn với Thừa tướng đại nhân? Bảo người ta sau này làm sao giữ thể diện?

Cái gọi là “hòa giải ly hôn” chẳng qua là nói cho dễ nghe, thực chất chỉ là chờ hắn bỏ vợ, để nàng danh chính ngôn thuận làm một bà góa. À không, nàng lắc đầu, suy nghĩ lại — không phải bà góa, là người phụ nữ bị bỏ mới đúng.

Phi, nghe còn chẳng dễ chịu bằng bà góa nữa là!

Nghĩ đến đây, Khương Vu tức giận đùng đùng, đang định bước vào cửa thì bị Sơ Nhất gọi lại.

“Phu nhân.”

“Chuyện gì?” Giọng nàng cáu kỉnh thấy rõ, chẳng thèm che giấu.

Sơ Nhất do dự giây lát, rồi dè dặt hỏi:

“Phu nhân còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Khương Vu nhíu mày. Nếu là ngày ưgiỗ của Sở Lăng, nàng đảm bảo dù trong mơ cũng chẳng quên.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Sơ Nhất liền hiểu rõ — nàng quên thật rồi. Hắn thấp giọng nhắc:

“Hôm nay là kỷ niệm mười tám năm ngày thành thân của ngài và đại nhân.”

Khương Vu khựng lại, đứng sững vài giây mới kịp phản ứng. Nàng… quên mất hôm nay là ngày đó. May mà lễ vật đã chuẩn bị từ sớm, nên nàng vội vàng phất tay ra hiệu cho Chi Chi vào phòng lấy ra.

Ánh mắt nàng liếc về phía Sơ Nhất, người này bày ra vẻ mặt cứng nhắc chẳng khác gì chủ tử hắn. Trong lòng Khương Vu càng thêm bực bội: cái tên quái dị này hôm nay lại tốt bụng nhắc nhở nàng ư?

Thành thật mà nói, gần đây đầu óc nàng đúng là loạn cả lên, ngay cả chuyện quan trọng như thế cũng quên.

Nhưng mà… nghĩ lại thì, Sở Lăng chưa chắc đã nhớ.

Ngày thành thân này, nếu nói là "tự đào hố chôn mình", thì Khương Vu cũng chẳng oan chút nào. Khi đó si tâm với Sở Lăng, từ sinh nhật đến vân vân, cái gì cũng nhớ kỹ như in, chỉ mong có thêm lý do để ở cạnh hắn.

Giờ nghĩ lại, chỉ thấy hối hận không để đâu cho hết. Nếu có thể quay về, Khương Vu thật sự muốn vung tay tát cho bản thân mấy cái.

Sự tình một khi đã bắt đầu, liền không dễ dàng gì mà kết thúc được. Nhớ lại mấy ngày nay nàng dường như dần dần đã có thể quên đi, ấy vậy mà Sở Lăng lại nhẹ nhàng nói một câu:

“Gần đây, ngươi có phải là... chẳng để tâm gì nữa rồi?”

Khương Vu lập tức hoảng hốt.

Trước kia không có, hiện tại không có, vậy thì không có chuyện gì.

Trước kia có, hiện tại không có, kia chẳng phải chính là không để tâm sao!

Ai dám đối với ông trời trong phủ này mà không để tâm chứ?

Chuyện thành thân chẳng thể coi là khó nhớ, chỉ là gần đây sự tình liên tiếp xảy ra, nàng đầu óc rối loạn, bằng không thì cũng không đến nỗi quên mất.

Khi đến sảnh ngoài, quả nhiên thấy Sở Lăng đang chờ sẵn ở đó. Trước mặt là một bàn đầy thức ăn, nhìn qua tựa hồ chưa ai động đến.

“Đại nhân.”

Khương Vu lúc này đem mọi tính tình đều thu lại, biểu tình ngoan đến không thể nào ngoan hơn được nữa.

Sở Lăng chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái:

“Ngồi đi.”

Khương Vu rụt rè ngồi xuống vị trí phía dưới bên cạnh hắn, thấy hắn cầm đũa lên mới dám đưa tay ra.

Món ăn trước mặt là cá — đúng loại nàng thích nhất, gắp một miếng bỏ vào miệng... ăn không nổi, lạnh, còn có mùi tanh.

Khương Vu nhíu mày, lại len lén liếc về phía Sở Lăng, nam nhân ấy động tác ưu nhã, mặt không đổi sắc mà ăn cơm.

“Đại nhân,” nàng cẩn cẩn thận thận mở miệng, “Đồ ăn đều lạnh cả rồi, nếu không, để phòng bếp hâm lại một chút?”

Sở Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái:

“Chính ngươi về muộn, còn muốn phiền đến phòng bếp sao?”

Khương Vu trợn tròn hai mắt.

Thật hiếm lạ! Tên cẩu quan này từ khi nào lại biết sợ phiền người khác? Khi hắn mắt không chớp mà giết người, sao không thấy sợ phiền toái?

Nhưng nàng không ngốc, hiểu rõ Sở Lăng đây là đang trách nàng lúc đầu không chịu quay về.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nàng âm thầm niệm trong lòng ba lượt, rồi vẫn im lặng nhét miếng cá kia vào miệng, không hé một lời.

“Vì sao chặt cây?” Sở Lăng đột nhiên hỏi.

Cây đã trồng lại rồi mà, sao còn nhớ mãi không buông? Khương Vu nghĩ thế, nhưng ngoài miệng không dám nói, chỉ gắng nghĩ cách trả lời, cuối cùng vẫn chỉ có thể trầm mặc.

“Lúc này thì không biết cách nói nữa?” Mắt phượng của Sở Lăng khẽ liếc, “Trước đó còn nói Niệm Nhân với A Diệp không tha thứ ta, khi ấy không phải rất biết cách nói sao?”

Nghĩ tới chuyện mình hôm trước gan to bằng trời mà phát tiết một trận, giờ nàng lại càng không dám hé răng, đũa trong tay cũng cứng đơ không nhúc nhích.

Nhưng có lẽ là ở cạnh Sở Lăng quá lâu, nàng mơ hồ cảm thấy, lời hắn vừa nói kia, chẳng giống như đang giận thật.

“Vì đó là cây trồng cho Sở Yên, nên không vui?”

Sở Lăng nói câu này xong, ý nghĩ trong đầu Khương Vu càng mãnh liệt hơn — hắn cho rằng nàng ghen, hơn nữa còn thấy vui khi nàng ghen.

Nhận ra điểm này, Khương Vu suýt nữa muốn phun ra máu.

Đúng rồi đúng rồi, ai mà không muốn thấy mỹ nhân vì mình tranh đoạt tình cảm? Khương Vu thật sự không hiểu tại sao hắn không thu thêm vài phòng thiếp thất, cho trọn vẹn cái cảnh hậu cung náo nhiệt.

Nàng buồn nôn đến muốn chết mà còn phải tự an ủi mình: được, hắn vui là được, hắn vui thiên hạ mới thái bình.

Thừa dịp hắn vui, nàng liền mở lời:

“Hôm nay là ngày chúng ta thành thân tròn mười tám năm, đại nhân, ta có chuẩn bị lễ vật cho ngài.”

Sở Lăng liếc sang, nhưng ánh mắt lại không rơi trên người nàng, mà nhìn về phía Sơ Nhất.

Khương Vu trong lòng thầm mắng hắn sao lại nhanh nhạy như vậy, ngoài mặt liền đứng lên, chắn tầm mắt hắn.

“Chi Chi.”

Chi Chi mang tới một hộp gỗ, Khương Vu nhận lấy, đưa cho Sở Lăng.

Người đàn ông kia cũng không truy hỏi thêm gì, ngừng một lát liền nhận lấy, mở ra. Bên trong là một miếng ngọc bội.

Khương Vu không quá để tâm, lễ vật mỗi năm đều phải đưa, dịp nào cũng có, ai mà nhớ hết? Thấy gì thuận mắt thì tặng cái đó thôi, Sở Lăng xưa nay cũng chưa từng để ý quà tặnh là cái gì.

Nhưng lần này, Sở Lăng lại nhìn ngọc bội ấy rất lâu, khiến tim Khương Vu đập thình thịch, cố tình trên mặt hắn vẫn chẳng đoán được là thích hay không thích.

Rốt cuộc, hắn cầm ngọc bội lên, xoay qua xoay lại thưởng thức như không chút để ý. Khương Vu gắt gao nhìn chằm chằm cái tay ấy, một lúc sau, mới nghe hắn lên tiếng.

“Có lòng.”

Khương Vu thở phào nhẹ nhõm, đang định đáp lại, thì câu kế tiếp liền truyền tới:

“Chẳng qua phu nhân thật sự thích ngọc bội này thì phải? Đã ba năm liền đều tặng giống nhau.”

Ngay từ hai chữ phu nhân, cả người Khương Vu liền như bị ép bước từng bước vào vực sâu, buồn nôn. Đến đoạn sau, nôn cũng không kịp nôn nữa.

“A?”

Giống nhau? Nàng tặng giống nhau sao?

Sở Lăng thậm chí còn tốt bụng mà giải thích:

“Sinh nhật năm kia, Thất Tịch năm ngoái, năm nay...” Hắn liếc nhìn nàng một cái, không nói tiếp. Nhưng từ cái nhìn đó, Khương Vu đọc ra được sự bất mãn.

Xong rồi, cái này mà gọi là có lòng sao? Rõ ràng là chê nàng không để tâm!

Mà đúng là, nàng thật không nhớ nổi đã từng tặng cái gì cho hắn. Nhưng thừa nhận tuyệt đối là không được.

Vì vậy, Khương Vu cười cười:

“Ta chỉ là thật sự thấy đẹp mắt nên tặng thôi. Xem ra người sẽ vào những thời điểm khác nhau mà thích... cùng một thứ.”

Chữ đồ vật còn  chưa thoát khỏi miệng, nàng đã nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay hắn bị bóp nát chia năm xẻ bảy. Không chỉ là ngọc bội, mà dường như cả ngực nàng cũng vỡ nát theo.

Sợ hãi.

Khương Vu thật không rõ, bản thân đã chọc trúng chỗ nào của sát tinh này.

Lần này, cơn giận của Sở Lăng không chỉ mình nàng cảm nhận được, đến cả đám hạ nhân trong phòng cũng phát hiện — “phập” một tiếng, toàn bộ đều quỳ xuống.

Ngây ra một lúc, Khương Vu đột nhiên hiểu ra, Sở Lăng đây là... đang nghĩ đến Sở Yên.

Dù sao, từ ban đầu người trong lòng của Sở Yên là vị hôn phu kia, còn với Sở Lăng thì đó là đoạn tình cảm trái luân thường đè nén bao năm trời.

Sở Yên từ nhỏ đến lớn đều gọi hắn là ca ca.

Nàng ấy trong lòng có người khác .

Thế nên câu vừa rồi của mình... chẳng phải là đang châm chọc hắn sao?

Hắn nhất định cho rằng nàng nói cho dù Sở Yên có trở lại cũng không thích hắn. Nhiều năm như vậy, vuốt mông ngựa cũng vuốt không đúng chỗ.

Khương Vu cũng bị dọa cho hãi hùng mà theo sau quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play