Sở Lăng vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị cao không thể với, đến mức dù lời hắn nói mang theo vài phần giọng điệu như một kẻ “phu quân bị bỏ rơi”, âm dương quái khí, cũng chẳng ai dám nghĩ theo chiều hướng đó.
“Sở đại nhân.” Lương Khiêm thấy Khương Vu bị hắn làm khó dễ, liền bước lên trước hai bước, giải thích: “Chuyện này là chủ ý của hạ quan. Vốn luôn ở trong phủ ngài, đã quấy rầy quá lâu, vừa khéo tìm được một nơi như vậy, hạ quan mới đưa các nàng tới đây.”
Nam nhân đối diện trầm mặc một lúc, khi mở miệng lại đã hoàn toàn thu lại cảm xúc.
“Lương đại nhân nói vậy là khách khí rồi. Ta bất quá chỉ là nói giỡn một câu. Tòa nhà ấy vốn dĩ cũng không thuộc về ta, chẳng có gì gọi là quấy rầy hay không quấy rầy.”
Tuy hắn nói vậy, Lương Khiêm vẫn uyển chuyển từ chối. Sở Lăng cũng không tiếp tục cố chấp, cứ như thể cơn giận khi trước thật sự chỉ là một trò đùa vô thưởng vô phạt.
Chỉ có Khương Vu biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nàng im lặng đứng sang một bên, mãi đến khi Sở Lăng nói muốn rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT