Đêm tân hôn, đương nhiên là... Ừm, cái gì cũng chưa xảy ra.
Ngụy Tử Cầm tỏ vẻ: hắn đâu phải cầm thú, Bạch Hành hiện tại tâm trí chẳng khác gì một đứa trẻ, đừng nói có hiểu chuyện hay không, e rằng đến cả khái niệm thành thân là gì, cậu cũng chỉ mơ hồ hiểu được một chút.
À, còn có một lý do quan trọng hơn, thân thể hiện giờ của Bạch Hành mới mười lăm tuổi. Tuy không đến mức giống một vài tu sĩ cực đoan phải đợi phi thăng mới chịu đụng đến chuyện nam nữ, nhưng suy xét đến con đường tu hành sau này, chuyện này tốt nhất vẫn nên kiêng kỵ thì hơn.
Ngày hôm sau, Ngụy Tử Cầm vẫn như mọi khi, dậy thật sớm. Không chờ người nhà thức giấc, hắn đã chui thẳng vào bếp.
Về cách chữa bệnh cho Bạch Hành, Ngụy Tử Cầm kỳ thực vẫn luôn âm thầm thử đủ mọi phương pháp. Nhưng không biết là sai ở đâu, dù mỗi ngày đều kiên trì cho cậu uống linh dược, ăn các món dược thiện, nhưng kết quả nhận được vẫn chẳng có gì đáng kể, cùng lắm chỉ khiến lời nói của Bạch Hành dần lưu loát hơn. Còn lại, không thấy chút dấu hiệu nào của sự hồi phục.
Mãi đến hôm qua, hắn mới đột nhiên nghĩ ra một khả năng khác. Trước giờ hắn vẫn chăm chăm tìm cách chữa “bệnh ngu” của Bạch Hành, lại không hề suy xét tới một chuyện, có khi vấn đề vốn không nằm ở việc cậu có ngu dại hay không.
Phải rồi. Bạch Hành vốn dĩ không phải người thường. Tuy Ngụy Tử Cầm cũng không thể nhìn ra tu vi cụ thể của đối phương, nhưng ít nhất, với kiến thức thông thường, việc một tu sĩ lại trở nên thần trí mơ hồ thế này, rất có thể là vì... tẩu hỏa nhập ma.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT