Bên phía Ngụy Tử Cầm giải thích thế nào để trấn an người nhà thì tạm không bàn tới. Đến trưa hôm đó, trong nhà đại bá của Ngụy Tử Cầm rõ ràng cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Ta nói chứ, chuyện đường đệ nhà hắn mua tửu lầu trong thành gần như đã lan truyền khắp thôn rồi, mấy người thật sự là không biết gì sao?” Trên bàn cơm, Ngụy Vinh Sinh vừa đặt bát đũa xuống vừa nghi hoặc hỏi, hoàn toàn không hiểu sao người nhà lại tỏ vẻ như gặp ma vậy.
Đại bá Ngụy Đông ho khan, trừng mắt: 
“Đừng nói bậy, con nghe được từ đâu thế? Nhà nó mới vừa xây xong cái nhà, lấy đâu ra tiền dư mà mua tửu lầu?”
“Gì mà không có tiền dư mua tửu lầu,” Ngụy Vinh Sinh cau mày, cảm thấy cha mình quá thiển cận
“Cha, cha sao vậy? Sao cái gì cũng không biết? Con ở trong thành làm chân sai vặt cũng nghe người ta nói mấy ngày nay tiểu đường đệ giúp người trong thôn trồng linh điền, không biết kiếm được bao nhiêu bạc, mở cái tửu lầu nhỏ thì có gì to tát đâu.”
“Quản nó có tửu lầu hay không làm gì, cho dù thật sự mua rồi thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Ta nói cho con biết, đừng có chuyện gì cũng mang ra khoe với người ta.” Vì thân thể đau nhức mãi không đỡ, tính khí Ngụy Đông cũng trở nên cáu gắt hơn, hoàn toàn không muốn nghe con trai nhắc đến chuyện nhà người em trai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play