Tông Khuyết xé một miếng vải trên vạt áo, quấn lấy vết thương rồi chạy vào rừng rậm.
Ánh đuốc đan xen nhau sáng rực cả bầu trời cũng đã hoàn toàn rời xa thôn trang. Tiếng khóc của người phụ nữ vang lên trong nhà, người đàn ông chửi thầm vài câu, cuối cùng đóng cửa, khiến ngôi làng trở lại yên tĩnh vốn có.
Công tử Việt lật khung cỏ trên đầu, y nhìn ánh đuốc xa xa, sau đó lại sờ vào cây trâm trong tay áo - thứ duy nhất có giá trị còn lại trên người y. Nhưng nếu để lại cho nhà này, e rằng dù họ bán đi cũng bị vu oan là trộm cắp, lại rước họa vào thân.
Ngón tay buông ra, công tử Việt chắp tay vái ngôi nhà, mượn ánh sáng để ghi nhớ kỹ đặc thù của hoàn cảnh nơi này, sau đó chạy về hướng mà Tông Khuyết đã chỉ lúc trước.
Y không thể phụ con đường sống mà người kia đã liều mình mở ra được!
Mặt trời dần lên, ánh sáng ló dạng. Trong rừng, dù cây cối rậm rạp khiến trời hơi tối nhưng không cần đuốc cũng có thể thấy rõ được khung cảnh xung quanh.
Những ngọn đuốc tàn bị vứt bỏ, quan binh chia thành nhóm hai ba người, dùng đao chặt cỏ và cành cây, tìm kiếm bóng dáng kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT