"Tụng sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Cái gì mà vì huynh?" Khương hỏi.
"Tụng, có chuyện gì vậy?" Khang nhìn trạng thái của Tụng mà hỏi.
"Là ta, là ta đã dẫn vương tộc đến Thứ Cốc." Tụng ướt đẫm người, mặt và môi tái nhợt đáng sợ, "Là ta dây dưa không rõ với vương tộc, liên lụy đến Thứ Cốc, khiến Vu Quyết lấy Thứ Cốc làm uy hiếp, là ta nói cho sư phụ, ông ấy mới bệnh nặng như vậy..."
Tụng nói đến đây thân thể run rẩy, hốc mắt đỏ hoe đáng sợ, vết nước trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, cả người yếu ớt như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi tan.
Dù cậu nói có chút mơ hồ, nhưng chúng đệ tử đều im lặng, nhìn nhau, đã hiểu rõ.
"Nhưng Vu Quyết chỉ là một vương tử, làm sao hắn có thể diệt Thứ Cốc?" Tung cau mày nói.
"Hiện tại hắn không thể, nhưng nếu hắn lên ngôi vương thì có thể, nghe nói Vu Vương bệnh nặng, hắn vội vàng rời đi chắc là vì vị trí đó." Khang nắm chặt bức thư thở dài một hơi, đỡ Tụng đang quỳ trong mưa nói, "Sư phụ còn một phong thư nữa, chính là muốn gửi cho Vu Vương, sư phụ tuổi cao, ông ấy muốn bảo toàn đệ, cũng muốn bảo toàn chúng ta, việc này không phải lỗi của đệ, là lỗi của kẻ làm ác, bọn họ cao cao tại thượng, liền lạm dụng quyền lực, hoàn toàn không màng đến ý muốn của người khác, lấy tính mạng thân quyến ra uy hiếp, là lỗi của bọn họ, không phải lỗi của đệ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play