Tông Khuyết nghe hệ thống lải nhải, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến một truyền thuyết khác. Theo truyền thuyết, thiên thần thì xấu xí còn ác ma thì vô cùng xinh đẹp. Vì thiên thần chỉ cần phán xét, trong khi ác ma cần dùng sắc đẹp để mê hoặc con người, khiến họ tự nguyện giao kèo rồi sau đó bị ác quỷ nuốt chửng linh hồn.
“Nguyệt, đừng xuất hiện ở thế giới loài người.” Tông Khuyết nhìn y rồi nói.
Cho dù có nhiều người không đành lòng sát hại sinh vật xinh đẹp như vậy nhưng thế giới luôn có mặt tối của nó. Sự phát triển của khoa học kỹ thuật cũng làm cho một nhóm người có năng lực săn giết người cá.
Cho dù tỷ lệ sinh của loài người giảm xuống thì họ vẫn là kẻ thống trị của thế giới này.
Đôi mắt của người cá mở to rõ rệt, đôi môi hơi cong lên, chiếc đuôi bạc nhô lên khỏi mặt nước và vỗ nhẹ: “Tại sao?”
“Một khi loài người phát hiện ra người cá, biển Nguyệt Quỳnh sẽ mất đi sự bình yên.” Tông Khuyết nhìn y rồi nói.
“Nhưng ta cứu người, các ngươi vẫn chưa báo đáp ta.” Nguyệt nhẹ nhàng chống tay, cười nói.
“Thế cậu muốn gì?” Tông Khuyết hỏi.
Ánh mắt của người cá khẽ chuyển động. Y chuẩn bị nắm lấy tay Tông Khuyết thì hắn lại giơ tay tránh đi: “Đổi sang cái khác đi.”
Nhưng đôi lông mày dài kia lại hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một chút ấm ức, thân hình lui về phía sau, nước bắn tung tóe, một ánh sáng bạc lóe lên, bóng dáng y lập tức tan vào mặt nước.
Những con sóng nhẹ nhàng chuyển động theo gió, ánh trăng trải rộng trên mặt biển, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ chuyển động nào dưới mặt nước..
Mọi thứ vừa xảy ra lúc nãy giống như chỉ là ảo giác.
[Ký chủ, cá đã lặn rồi.] 1314 thở dài: [Y đã thành tâm mời cậu như vậy, thật ra ký chủ có thể ra biển chơi, kết bạn với cá, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
[Người cá không thân thiện với loài người đến thế đâu.] Tông Khuyết đứng dậy nói.
Tuy hắn không muốn giống loài kỳ diệu như vậy bị sát hại nhưng cũng phải cẩn thận không để bị mê hoặc mà mất mạng.
Cái gì càng đẹp đẽ, càng ẩn sâu thì lại càng nguy hiểm, việc dã ngoại rừng cây hàng chục lần đã dạy cho hắn điều này.
[Nhưng y hoàn toàn có thể kéo cậu xuống nước một cách dễ dàng.] 1314 nói.
[Có lẽ do không có tính khiêu chiến.] Tông Khuyết bước xuống khỏi tảng đá, đi về phía viện nghiên cứu.
[Người cá xinh đẹp như vậy thì làm gì có ý xấu được. Y đã cứu cậu đó.] 1314 nói.
[Ừm.] Tông Khuyết không phản bác.
Ngoại trừ chuyện đa sầu đa cảm thì hệ thống còn dễ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, giống như là loài người cảm thấy mèo không nguy hiểm nhưng lại quên mất rằng nó cùng họ với hổ.
Tông Khuyết sắp xếp lại những bức ảnh đã chụp, ăn một bữa tối đơn giản rồi ngồi bên cửa sổ ghi lại những gì mình thấy ngày hôm nay.
Cơ thể người cá biển sâu rất khỏe mạnh nên khả năng sinh sản của họ cực kỳ cao. Nếu muốn tăng tỷ lệ sinh sản thì không nhất thiết phải xuống tay với người cá.
Người cá xuất hiện trước. Tuy rằng họ sinh sống dưới đáy biển sâu nhưng chỉ số IQ của họ không khác gì con người cả.
Trong nhân tính của nhiều người luôn không muốn săn bắt những sinh vật thông minh và có lòng đồng cảm vì họ biết cảm giác đau đớn khi bị tổn thương, do đó họ có thể cảm nhận được nỗi đau của những sinh vật khác và trở nên nhân từ hơn.
Muốn tồn tại trong xã hội loài người thì cần phải quan sát đủ kiểu nhân tính, như vậy mới có thể để mình sống giống như người bình thường.
Ánh đèn bên cửa sổ vẫn sáng cho đến tận đêm khuya. Tiếng sóng biển rì rào nhẹ nhàng bên cạnh những tảng đá ven biển cũng kéo dài cho đến tận đêm khuya. Đôi mắt ẩn sau tảng đá nhìn chằm chằm vào đôi lông mày sâu thẳm và nghiêm túc của người bên cửa sổ hồi lâu, trong suốt cả quá trình 1314 vẫn im lặng.
Bởi vì nó phát hiện ký chủ hình như không thích mèo con lắm, à không phải, là người cá mới đúng.
Vậy là bọn họ không có sở thích chung rồi.
…
Khi những tia nắng buổi sáng chiếu vào viện nghiên cứu, bên ngoài đã vang lên tiếng xe cộ và tiếng vật nặng rơi xuống.
Tông Khuyết dừng chân ở cửa viện nghiên cứu. Một số thanh niên đang điều khiển robot để di chuyển thiết bị thí nghiệm vào bên trong. Khi La Hâm nhìn thấy người đàn ông tóc với mái tóc hơi ướt thì vẫy tay nói: “Tiến sĩ, ngài dậy sớm thế, thiết bị thí nghiệm của chúng ta đã đến rồi.”
“Vất vả rồi.” Tông Khuyết tiến lại gần và nhìn kỹ: “Tôi đi tắm trước, lát nữa chúng ta sẽ tập hợp ở phòng thí nghiệm.”
“Dạ vâng!” La Hâm đứng nghiêm, suýt nữa thì giơ tay chào hắn theo kiểu quân đội.
Tông Khuyết tiến vào viện nghiên cứu. Mấy người trẻ tuổi vô cùng hào hứng, khí thế ngất trời, như thể chưa bao giờ vui sướng đến như thế.
“Có nhiều thiết bị như thế này làm tôi không biết nên dùng như thế nào nữa.” Trong phòng nghiên cứu tập họp cả đám người trẻ tuổi mặc áo blouse trắng. Bọn họ cẩn thận đeo bao tay và chạm vào các thiết bị, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích.
“Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mọi thứ đang thay đổi rất nhanh, nhưng cái này thì tôi biết.” La Hâm mỉm cười nói.
“May là có tiến sĩ. Các cậu nói xem chúng ta đã thay đổi phương hướng nghiên cứu thì liệu có thể nghiên cứu ra được kết quả gì không? Có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này không nhỉ?” Một người trẻ tuổi cất tiếng hỏi.
“Thật ra tôi thấy nơi này cũng đẹp lắm mà.” La Hâm lẩm bẩm.
“Dù có đẹp đến mấy cũng không thể nào đổi thành cơm ăn được. Tôi đã xa nhà nhiều năm rồi.” Lưu Siêu thở dài, nhìn những thiết bị này lại cảm thấy hưng phấn.
Nhóm người vẫn tiếp tục bàn tán sôi nổi cho đến khi cánh cửa phòng thí nghiệm lại mở ra. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bóng người mặc áo khoác blouse trắng, thậm chí có người còn mở to mắt trong giây lát.
Không phải vì người đàn ông đó kỳ lạ, mà là vì bộ đồng phục trắng tinh hợp quy cách đó lại làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thanh mảnh của hắn.
Khác với đám người trẻ tuổi vẫn còn cốt cách ngây ngô như bọn họ, bờ vai của người đó rộng và rắn rỏi, thắt lưng tôn lên vòng eo hoàn mỹ. Áo sơ mi thẳng thớm được cài đến cúc trên cùng để lộ ra chiếc cổ thon dài. Khuôn mặt đẹp trai sắc bén như dao nhưng đôi mắt lại bình tĩnh và sâu thẳm khiến khuôn mặt trở nên trầm tĩnh, khí chất kiên định, toát ra cảm giác cấm dục, làm người khác không dám xâm phạm quy tắc của hắn.
“Trước giờ tôi luôn nghĩ tiến sĩ rất đẹp trai, nhưng hôm nay ngài ấy có vẻ còn đẹp trai hơn trước nữa.” Có người lẩm bẩm: “Điều đó làm cho trái tim tôi đập nhanh thêm hai nhịp luôn.”
“Đúng vậy, ngài ấy trông đẹp trai hơn nhiều so với khi mới đến đây.” Một người khác nói.
“Kiểu đẹp lên rất nhiều ấy. Mới nãy tôi bất ngờ đến mức suýt són ra quần cơ mà.” Người đứng bên cạnh chen vào.
“Cũng không hẳn vậy, là lúc tiến sĩ vừa hồi phục ấy, so với lúc đầu thì tôi cũng thấy ngỡ ngàng.”
“Ngày nào tiến sĩ cũng sẽ dậy trước bình minh để tập thể dục buổi sáng.” Lưu Siêu thì thầm từ phía sau: “Tôi thấy dáng người của ngài ấy đã cải thiện hơn nhiều, chủ yếu là khí chất.”
“Im lặng.” Tông Khuyết nhìn đám thanh niên đang thì thầm với nhau khiến cho phòng thí nghiệm trở nên ồn ào.
Hắn vừa dứt lời thì phòng thí nghiệm ngay lập tức trở nên im phăng phắc.
“Tư liệu đã chia cho các cậu. Hôm nay chúng ta sẽ làm quen với tất cả các thiết bị và thực hiện thí nghiệm đầu tiên.” Tông Khuyết mở màn hình, gửi toàn bộ thông tin qua.
“Vâng.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Tông Khuyết đeo đeo kính bảo hộ trong suốt, khẩu trang và găng tay rồi đi về phía thiết bị chính.
Các nhà nghiên cứu khoa học được cử đến đây có trình độ kiến thức cơ bản khác nhau. Trước mắt, họ chỉ có thể làm trợ lý cho hắn. Có thể tạo ra đột phá hay không thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Thí nghiệm, quan sát và thu thập tài liệu liên quan. Trong quá trình này có vô số chi tiết có thể dẫn đến thất bại. Cho nên việc các thí nghiệm gần như không có tiến triển gì vào cuối ngày là điều bình thường.
Tông Khuyết đã quen với chuyện này nhưng những người trẻ tuổi thỉnh thoảng phạm sai lầm thì hầu như đều tràn ngập sự mệt mỏi và chán nản.
“Dọn dẹp trước khi đi ngủ, mai rồi làm tiếp.” Tông Khuyết tháo đồ bảo hộ, bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Loại thí nghiệm này đòi hỏi sự kiên nhẫn và khả năng tự điều chỉnh thì mới có thể có sự tiến triển đột ngột vào một ngày nào đó, hoặc có thể không có đột phá nào trong một thời gian dài. Sự chuẩn bị về mặt tâm lý chỉ có thể do chính bản thân mình xây dựng, người ngoài không thể ép buộc được.
Không phải là hắn không thể ỷ vào bàn tay vàng của hệ thống, nhưng một khi đã phụ thuộc vào nó, hắn sẽ không bao giờ có thể tự mình đứng vững được. Một ngày nào đó khi bị bỏ rơi, hắn sẽ không còn khả năng xoay chuyển tình thế và tự cứu mình nữa.
Đây là nhiệm vụ nhưng cũng là cuộc đời của chính hắn.
Ánh đèn bên cửa sổ lại sáng cho đến tận đêm khuya. Mọi người dần chìm vào giấc ngủ say trong tiếng sóng biển rì rào và thức dậy khi tia nắng đầu tiên chiếu vào lúc sáng sớm.
Vài ngày trôi qua, thất bại vẫn cứ lặp lại như thường lệ, bầu không khí trong phòng thí nghiệm tràn ngập sự uể oải.
Tông Khuyết cầm hộp cơm rồi rời khỏi viện nghiên cứu. Hắn ngồi trên một tảng đá bên bờ biển, cúi đầu ăn, cảm nhận làn gió biển và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Những người trẻ trong viện nghiên cứu thở dài: “Làm thí nghiệm mệt quá đi.”
“Chúng ta thay đổi hướng nghiên cứu thế này thật sự được không?”
“Mỗi ngày đều chỉ toàn thất bại, thất bại rồi lại thất bại. Không biết đến bao giờ mới kết thúc đây.”
“Mới có mấy ngày thôi, làm sao mà thấy được hiệu quả chứ?” La Hâm vừa ăn cơm vừa nói: “Thất bại là mẹ thành công mà. Ngay cả tiến sĩ còn chưa nản lòng, thử hỏi có thí nghiệm nào mà không phải trải qua cả ngàn vạn lần thất bại mới thành công đâu.”
“Nói thì nói vậy nhưng tài liệu thí nghiệm cũng không đủ, sắp tới lại phải tiêu tốn một khoản lớn. Cho dù có tiền tiết kiệm của tiến sĩ chống đỡ, nhưng có thể cầm cự được bao lâu đây?” Một thanh niên khác thở dài.
“Cũng đúng, nếu tiến sĩ thật sự có năng lực thì sao lại bị điều đến chỗ chúng ta thế này.” Một người trẻ tuổi khác ăn mà chẳng có vị gì, sau đó đặt đũa xuống và nói: “Tôi nghe nói, tiến sĩ bị điều xuống đây là vì ăn cắp thành quả nghiên cứu của người khác nhưng không thành công, còn vu khống ngược lại rằng người ta trộm của mình.”
“Thật á? Tôi thấy không giống lắm.”
“Thật hay giả vậy?”
“Tôi đã nói tại sao hành tinh A lại phái một tiến sĩ từ phòng thí nghiệm Trung Ương đến đây chứ.”