[Ký chủ, trời tối rồi, cậu nên khóc đòi mẹ đi.] 1314 luôn ghi nhớ thiết lập nhân vật của ký chủ.
Tông Khuyết không để ý đến nó. Nếu hắn ở nhờ nhà có con nít thì sẽ làm vậy, nhưng thiếu niên rõ ràng chưa nuôi con, nên không cần lo lắng điều này.
"Anh xem nào, lau sạch hết rồi, Khuyết Bảo Nhi giỏi quá." Tương Nhạc lấy khăn trên tay hắn, kiểm tra khuôn mặt và bàn tay nhỏ bé nói: "Đi thôi, chúng ta vào nhà."
Bếp lò trong bếp được đóng lại, cửa được kéo vào. Tông Khuyết theo bước chân y vào phòng. Nơi đây không phải nhìn thẳng một mạch là hết, mà còn có một cánh cửa nhỏ ngăn cách với phòng ngủ.
Đèn dầu hỏa được đặt sang một bên. Tương Nhạc đặt chiếc ghế đẩu nhỏ trên tay mình xuống, rồi nhìn chiếc ghế đẩu nhỏ mà đứa bé vẫn luôn xách theo nói: "Có thể đặt xuống rồi."
Tông Khuyết đặt ghế xuống, quan sát căn phòng hơi tối và ngả vàng này. Ở đây có khá nhiều đồ vật, nhưng tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Trên bàn bên cạnh còn có rất nhiều thanh tre, và một cái giỏ đang đan dở.
Tương Nhạc ngồi xuống bàn, nhìn đứa bé đang tò mò quan sát xung quanh, đứng dậy đi ra ngoài. Một lúc sau, y quay lại và đưa cho Tông Khuyết một quả mận lớn còn hơi ướt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT