Cửa mở một khe nhỏ. Hà Sơ bưng khay nhìn căn phòng hơi tối hỏi nhỏ: "Ngu tiên sinh, ngài ngủ rồi ư?"
Ngu Vân Duyệt nhìn sự nhấp nhô của tấm chăn, kéo tấm chăn dày cho phẳng phiu hơn, lấy gối mềm tựa lưng nói: "Chưa ngủ, vào đi."
"Xin lỗi, làm phiền ngài rồi, chủ yếu là thuốc để lâu sẽ nguội." Hà Sơ mở cửa bước vào, đi đến cạnh giường, nhìn người đang tựa vào giường, trên mặt dường như có chút ửng hồng thì ngẩn ra, đặt khay lên đầu giường nói: "Thuốc vẫn còn hơi nóng, ngài uống cẩn thận nhé."
"Cảm ơn." Ngu Vân Duyệt nhận lấy bát thuốc, cẩn thận thổi rồi đưa vào miệng.
Hà Sơ đứng đó, ánh mắt dừng trên má y. Rèm cửa trong phòng hé mở không lọt ánh sáng, tất cả ánh sáng đều chiếu vào từ cửa. Nhưng dù vậy, vẻ mặt ửng hồng trên mặt người trên giường vẫn hiện rõ.
Y vốn không vướng bụi trần, nhưng vẻ ửng hồng đó lại khiến y thêm vài phần khí chất tươi tắn, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Màn giường buông lơi, chỉ có phía Ngu Vân Duyệt ngồi dậy là vén lên, che khuất ánh sáng từ cửa, khiến giường trông hơi tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm chăn dày trên đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT