Thiếu nữ có dung mạo thanh cao lạnh lùng, đường nét gương mặt có ba phần giống Cơ Phù Dạ. Nàng đứng đó, trong trẻo như vầng trăng sáng giữa mây. Nàng tên là Cố Ngôn Xu, là tiểu nữ nhi của gia chủ Cố gia đương nhiệm.
Cố Ngôn Xu vừa cất lời, cả sân tức thì im bặt. Nàng tư chất hơn người, có thể xem là người giỏi nhất trong lứa thiếu niên Cố gia, vì vậy mọi người trước nay đều rất nể phục nàng.
Ánh mắt Cố Ngôn Xu xuyên qua võ đài, dừng lại trên người Cơ Phù Dạ, ẩn chứa những cảm xúc phức tạp khó tả.
Đã từng có một thời, Cơ Phù Dạ là người mà Cố Ngôn Xu ngưỡng mộ nhất.
Kể từ ngày bước vào con đường tu hành, Cố Ngôn Xu liền lấy Cơ Phù Dạ làm mục tiêu, hy vọng một ngày nào đó có thể sánh vai cùng hắn. Thế nhưng rồi một ngày, người biểu ca mà nàng ngỡ là toàn năng ấy lại đột ngột ngã từ trên mây xuống.
Thức hải của Cơ Phù Dạ vỡ nát, trở thành một phế nhân không thể tu luyện.
Cố Ngôn Xu khó nói rõ được tâm trạng của mình lúc đó. Vầng trăng sáng trong lòng nàng đã rơi xuống, sẽ không bao giờ tỏa sáng trên bầu trời đêm nữa.
Nén lại những cảm xúc trào dâng trong lòng, Cố Ngôn Xu đi lướt qua mọi người, đứng trước mặt Cơ Phù Dạ, nhẹ giọng gọi: “Phù Dạ biểu ca.”
Cơ Phù Dạ gật đầu với nàng, thần sắc vẫn ôn hòa như xưa: “Ngôn Xu.”
Dù đã thành phế nhân bị đưa về Cố gia, hắn dường như vẫn có thể giữ được vẻ bình chân như vại.
Cố Ngôn Xu cúi mắt, thoáng thấy vết máu khô trên vai phải của hắn, liền hơi nhíu mày: “Sao biểu ca lại bị thương thế này?”
“Hôm nay lúc hái quả Huyết Xích, ta sơ ý rơi xuống vách núi, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Cơ Phù Dạ nói qua loa, giấu đi những gì mình đã thấy dưới vách núi.
Cố Ngôn Xu nhìn vai phải của hắn, mím môi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Biểu ca bây giờ… tốt nhất đừng nên đến chốn hoang dã nữa. Lần này may mắn không bị thương nặng, nếu là lần sau…”
“Sự việc đã rồi, biểu ca cũng nên học cách chấp nhận sự thật đi!”
Đến câu cuối, giọng nàng hơi cao lên, ngữ khí có chút lạnh lùng. Việc làm này của Cơ Phù Dạ, ngoài việc khiến phụ thân nàng thêm đau lòng thì chẳng có tác dụng gì khác.
Cố gia không phải là của riêng phụ thân nàng. Dù phụ thân của Cố Ngôn Xu là gia chủ, cũng không thể không để tâm đến suy nghĩ của tộc nhân mà đem linh vật tài nguyên trong tộc cho một Cơ Phù Dạ đã không còn khả năng hồi phục.
Cơ Phù Dạ một mình đến chốn hoang dã tìm kiếm linh vật, gia chủ Cố gia tất nhiên lo lắng không yên, cũng luôn tự trách mình đã không chăm sóc tốt cho đứa con côi duy nhất của muội muội.
Hôm nay thấy Cơ Phù Dạ bị thương trở về, Cố Ngôn Xu cuối cùng không nhịn được mà nói ra những lời chôn giấu trong lòng.
Cơ Phù Dạ lặng lẽ nghe nàng nói xong, rồi cười đáp: “Đa tạ biểu muội đã quan tâm.”
Nụ cười trên mặt hắn vừa lễ phép vừa xa cách. Đối diện với đôi mắt ấy, Cố Ngôn Xu chỉ cảm thấy hơi thở ngưng lại, những lời còn lại đều nghẹn cứng nơi cổ họng.
Thần sắc Cơ Phù Dạ vẫn bình thản. Thấy nàng không định nói gì thêm, hắn cáo biệt một tiếng rồi xoay người đi về tiểu viện của mình.
Cố Ngôn Xu nhìn bóng lưng hắn, rất lâu không nói nên lời. Phù Dạ biểu ca, vì sao đến lúc này, huynh vẫn không chịu nhận mệnh?
Huynh biết rõ, thức hải đã vỡ nát thì không thể nào hồi phục, tại sao còn phải cố gắng trong vô vọng như vậy?
Mấy thiếu niên thiếu nữ thấy nàng buồn bã, bèn nhìn nhau rồi cùng bước tới an ủi.
“Ngôn Xu tỷ, tỷ đừng để ý đến hắn, hắn không biết phân biệt lòng tốt đâu!”
“Đúng vậy đó Ngôn Xu, hắn đã cố chấp như thế, đến gia chủ còn khuyên không được, huống gì là chúng ta. Tỷ cứ mặc kệ hắn đi.”
“Dù sao hắn cũng từng là một thiên tài vạn người có một, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng tất nhiên khó mà chấp nhận. Chờ thêm một thời gian nữa, chắc hắn sẽ chấp nhận được sự thật thôi.”
Cố Ngôn Xu lắc đầu, ra hiệu mọi người không cần nói thêm nữa.
Nàng chỉ là có chút không hiểu.
Cố Ngôn Xu không hiểu, tại sao đến nông nỗi này rồi mà Cơ Phù Dạ vẫn không chịu chấp nhận số phận?
Cơ Phù Dạ không biết nỗi băn khoăn trong lòng nàng, mà dù có biết, có lẽ hắn cũng chỉ cười cho qua.
Khi trở về sân viện, hoàng hôn đã buông xuống quá nửa. Hai chiếc đèn lồng treo trên mái hiên chưa được thắp lên, khiến xung quanh trông có vẻ tối tăm, trong ngoài sân viện không một bóng người.
Gia chủ Cố gia đã sắp xếp vài người hầu kẻ hạ để phụng dưỡng Cơ Phù Dạ. Nhưng ngày nào hắn cũng ra ngoại thành tìm linh quả thảo dược, rất ít khi ở trong viện nên đám người hầu này cũng lười biếng bỏ đi hết.
Đẩy cửa phòng ra, bóng tối nhanh chóng nuốt chửng lấy Cơ Phù Dạ.
Đêm đó, vài tia trăng lạnh lẽo lọt qua cửa sổ, ánh trăng mờ ảo soi sáng căn phòng. Ngồi xếp bằng trên giường, Cơ Phù Dạ vận chuyển công pháp, dẫn dụ linh khí bốn phía tràn vào cơ thể.
Linh khí trời đất cuồn cuộn chảy vào người hắn như bị nuốt chửng. Chỉ riêng tốc độ hấp thụ linh khí cũng đủ thấy thiên phú của Cơ Phù Dạ quả thật thuộc hàng thượng đẳng.
Tiếc là thức hải của hắn đã vỡ, linh khí có chảy vào kinh mạch nhiều đến đâu cũng vô dụng. Chưa kịp chuyển hóa thành linh lực của bản thân, cơn đau từ thức hải vỡ nát ập tới, linh khí liền theo đó mà thoát ra khỏi kinh mạch.
Thần thức của Ly Ương đã dõi theo và thấy rõ tất cả.
Việc Cơ Phù Dạ đang làm chẳng qua chỉ là vô ích. Bất kể hắn hấp thu bao nhiêu linh khí cũng không thể chữa lành thức hải đã tan vỡ.
Tiếc thật, trong Nhân tộc, thiên phú của thiếu niên này vốn được xem là tốt.
Nàng thầm nghĩ.
Ngay lúc đó, Cơ Phù Dạ mở mắt, cảm nhận đan điền trống rỗng, tay phải bất giác siết thành quyền.
Chẳng lẽ thật sự hết cách rồi sao?!
Hắn đến Cố gia đã hơn một tháng, đêm nào cũng kiên trì vận chuyển công pháp hòng chữa trị thức hải, nhưng đến nay vẫn không thấy chút tiến triển nào.
Chẳng lẽ mình thật sự không thể tu luyện được nữa? Gương mặt Cơ Phù Dạ trầm xuống.
Một lát sau, hắn lại nhắm mắt, tiếp tục vận chuyển công pháp, dường như không hề nản lòng vì thương thế không chút khởi sắc.
Ly Ương hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên.
Đi theo Cơ Phù Dạ suốt một đường, dựa vào vài lời của mọi người, Ly Ương đã đoán được đại khái chuyện xảy ra với hắn. Đơn giản là một thiếu niên thiên tài gặp nạn, phải ăn nhờ ở đậu, nhưng lại không cam chịu làm một người phàm.
Nghĩ đến đây, Ly Ương cong môi cười chế nhạo.
Điều duy nhất khiến nàng thấy bất ngờ là thiếu niên này dù ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng chưa từng tỏ ra oán thán, cũng chưa từng chán nản gục ngã, ngược lại còn dốc hết tâm sức để tìm cách hồi phục.
Tâm tính như vậy thật hiếm thấy. Ly Ương đã sống rất lâu, nhưng cũng chưa từng gặp được mấy người có tâm tính thế này.
Ngồi trên mái nhà, ánh trăng ngàn năm xa cách chiếu lên người nàng, gió đêm vừa dịu dàng vừa hiu hắt.
Ly Ương không hiểu vì sao Cơ Phù Dạ có thể không hề tỏ ra oán hận, bình tĩnh đến mức như thể người gặp phải những chuyện đó không phải là hắn. Gặp phải cảnh ngộ tương tự, cho đến tận bây giờ, lòng nàng vẫn đầy oán hận chưa nguôi.
Nàng đứng dậy, tà váy bay phấp phới trong gió.
Mũi chân điểm nhẹ, nương theo gió, Ly Ương đáp xuống cây ngô đồng cao lớn trong sân. Tai nghe tiếng cành lá xào xạc, Ly Ương nhắm mắt lại, thần thức từ tiểu viện lan ra, trong nháy mắt bao trùm cả Tứ Phương Thành.
“Bắc Hoang, Tứ Phương Thành…” Nàng lẩm bẩm.
Hơn một ngàn năm trước, khi nàng đến Nhân giới, Bắc Hoang vẫn là một mảnh đất hoang vu, yêu tà hoành hành. Ngàn năm không thấy mặt trời mặt trăng, nay trở lại nhân gian, nơi đây đã có thành trì san sát, tu sĩ Nhân tộc qua lại không ngớt.
Quả đúng là bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời.
Cũng không biết những cố nhân năm xưa của nàng, bây giờ ra sao, có còn sống tốt không.
Ly Ương cúi đầu, rồi từ từ bật cười, tiếng cười khàn đặc, mang theo vài phần điên cuồng khiến người ta không rét mà run.
Các ngươi nhất định phải sống cho thật tốt đấy.
-
Hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Lúc quản gia của Cố phủ đến, Cơ Phù Dạ đang múc nước trong sân.
Thấy cảnh này, quản gia không khỏi nhíu mày: “Bọn người hầu trong viện đi đâu cả rồi, lại để biểu thiếu gia phải tự mình động tay múc nước? Ta nhất định phải bẩm báo gia chủ, trừng trị đám nô tài lười biếng này một trận.”
Cơ Phù Dạ không đáp lời ông ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đại quản gia đến đây, có phải cữu cữu có gì căn dặn không?”
Phản ứng của hắn khiến quản gia không khỏi thấy mất mặt. Ông ta hơi cúi người, kính cẩn nói: “Gia chủ cho gọi, người của Mộ Dung gia ở Ninh Kinh đã tới, mời Phù Dạ thiếu gia ra sảnh chính một chuyến.”
Động tác của Cơ Phù Dạ khựng lại.
Thiếu nữ có hôn ước với hắn từ mười mấy năm trước chính là Mộ Dung thị.
Vị hôn thê của Cơ Phù Dạ tên là Mộ Dung Âm, là tiểu nữ nhi của Mộ Dung gia ở Ninh Kinh, nước Sở. Nàng có tư chất hơn người, tuổi mới cập kê đã đạt tới cảnh giới Kim Đan, được mệnh danh là viên minh châu của Ninh Kinh.
Và viên minh châu ấy, từ khi mới sinh ra đã được định sẵn là thuộc về Cơ Phù Dạ — vốn dĩ là như vậy.
Hai người sinh cùng năm, chỉ chênh nhau hơn một tháng, Cơ Phù Dạ lớn hơn Mộ Dung Âm một chút.
Sau khi Mộ Dung Âm được kiểm tra ra có linh thể bẩm sinh, mẫu thân của Cơ Phù Dạ là Cố Lăng Sương đã tự ý vượt qua mặt phụ thân hắn để định ra hôn ước cho hắn và Mộ Dung Âm.
Đây là một cuộc giao dịch.
Cố Lăng Sương xuất thân từ Tứ Phương Thành, một nơi biên cảnh của nước Sở. Cố gia thế lực yếu kém, số tu sĩ trong tộc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù Cố Lăng Sương nhờ dung mạo xuất chúng mà được làm thiếp của phụ thân Cơ Phù Dạ, sự giúp đỡ mà bà có thể mang lại cho Cố gia cũng rất có hạn.
Trong khi đó, Mộ Dung thị là một đại gia tộc ở Ninh Kinh. Sau khi Mộ Dung Âm và Cơ Phù Dạ đính hôn, nhờ sự trợ giúp của Mộ Dung thị, Cố gia đã trở thành một thế lực lớn ở Tứ Phương Thành.
Ngày đó, tín vật đại diện cho thân phận của Cơ Phù Dạ được Cố Lăng Sương giao cho Mộ Dung gia. Phụ thân của Cơ Phù Dạ sau khi biết chuyện, dù không vui nhưng cũng không can thiệp nhiều.
Cơ Phù Dạ dù sao cũng chỉ là một trong số rất nhiều con cái của ông, cho dù tư chất không tệ, cũng hoàn toàn không đáng để ông phải phí quá nhiều tâm tư. Ông sẽ không vì một Cơ Phù Dạ mà khiến Cơ thị mang tiếng thất hứa nên hôn sự cứ vậy mà được định ra.
Chẳng ai ngờ mười mấy năm sau, Cơ Phù Dạ lại đột nhiên vỡ nát thức hải, trở thành một phế nhân.
Khi đó, Mộ Dung Âm có thể kết thân với công tử Cơ gia là Mộ Dung gia đã trèo cao. Nhưng bây giờ, con đường tu luyện của Cơ Phù Dạ đã đứt đoạn, thậm chí còn bị đưa về Cố gia, điều này có nghĩa là hắn đã bị Cơ gia vứt bỏ, bị chính phụ thân mình vứt bỏ.
Mộ Dung gia sao có thể để cho nữ nhi ưu tú nhất của gia tộc gả cho một tên phế vật không có gì trong tay.
Hôm nay người của Mộ Dung gia đến, chắc chắn là để từ hôn. Cơ Phù Dạ bình thản nghĩ.
Chỉ là hắn mới đến Cố gia hơn một tháng, Mộ Dung thị đã vội vàng đến cửa, thái độ không khỏi có chút khó coi.
Một đại tộc như Mộ Dung gia, không phải trước nay rất để ý thanh danh sao? Cơ Phù Dạ vốn tưởng rằng họ sẽ kéo dài một hai năm rồi mới tìm cớ đến cửa từ hôn.
Tuy có hôn ước, nhưng mấy năm nay Cơ Phù Dạ và Mộ Dung Âm chỉ gặp nhau vài lần, thật sự không có tình nghĩa sâu đậm gì, vì thế lúc này Cơ Phù Dạ vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Với tình cảnh của hắn bây giờ, Mộ Dung gia muốn từ hôn cũng là điều dễ hiểu.
“Đại quản gia chờ một lát.” Cơ Phù Dạ đặt thùng nước xuống, xoay người vào phòng.
Chỉ một lát sau, hắn bước ra cửa, nói với đại quản gia: “Đi thôi.”
“Thiếu gia không thay một bộ y phục khác để tiếp khách sao?” Quản gia vốn tưởng hắn vào thay đồ, người đẹp vì lụa, thay một bộ đồ tử tế cũng giữ được thể diện.
Cơ Phù Dạ lắc đầu: “Không cần.”
Quản gia cũng không tiện khuyên nhiều, đành bước lên trước dẫn đường.
Vừa đi, ông ta vừa không khỏi tiếc nuối trong lòng. Phù Dạ thiếu gia vốn có tư chất thượng thừa, lại có một người cha như vậy, nếu không có gì bất trắc, tương lai chắc chắn có thể chiếm một vị trí ở Tam Trọng Thiên, khi đó Cố gia cũng có thể nhờ hắn mà tiến xa hơn, tiếc là…
Ông ta lắc đầu, thầm thở dài.
Cây cỏ mùa đông thưa thớt, nhìn một lượt chỉ thấy vài phần hiu quạnh.
Ngoài sảnh chính của Cố phủ, hơn mười tu sĩ mặc áo gấm màu trắng ngà đang chờ ngoài cửa, khí tức thu liễm, trên tay áo thêu tộc huy đặc trưng của Mộ Dung thị.
Hầu hết đều là thiếu niên, người lớn tuổi nhất cũng chỉ là thanh niên dẫn đầu trông chưa đến tuổi thành niên.
Nghe thấy tiếng bước chân, các thiếu niên đồng loạt quay đầu, những ánh mắt soi mói và khinh thường dần dần dừng lại trên người Cơ Phù Dạ.
Trước đây trong mắt người đời, là Mộ Dung gia trèo cao Cơ Phù Dạ, còn bây giờ lại là một Cơ Phù Dạ với thức hải vỡ nát không xứng với viên minh châu rực rỡ nhất của Mộ Dung gia.
“Phù Dạ công tử?” Tu sĩ thanh niên dẫn đầu liếc nhìn Cơ Phù Dạ, cười như không cười nói.