Một ngày mới bắt đầu trong cơn mưa dầm không ngớt. Ánh mặt trời phải khó khăn lắm mới xuyên qua được tầng mây dày đặc. Không khí vừa ẩm ướt vừa nặng nề, khiến người ta chỉ muốn ở yên trong căn phòng ấm áp và sáng sủa.
Văn Nhân Tiếu ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc trời xám xịt mà không kìm được nhớ đến Nghiêm Khiêm, người đã vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Không biết giờ này hắn đang làm gì, tâm trạng ra sao, và liệu có đang nhớ đến nàng không.
Chắc là có, nếu không sao hắn lại phải đội sao đội trăng vội vã trở về thăm nàng. Nghĩ đến đây, Văn Nhân Tiếu khẽ thở dài. Nàng vốn tưởng rằng Nghiêm Khiêm thật sự không để tâm đến tờ giấy ghi số phận kia, nhưng qua chuyện đêm qua mới biết, hóa ra hắn rất để ý.
Nâng má suy tư một hồi, Văn Nhân Tiếu đi đến bàn, trải một tờ giấy viết thư ra, viết vài dòng rồi đưa cho Ngọc La đang đứng bên cạnh: “Ngươi đem cái này giao cho Nhạc Hải, rồi chuẩn bị cho hắn một ít bạc.”
Ngọc La gật đầu vâng lời: “Công chúa còn có dặn dò gì khác không?”
Văn Nhân Tiếu nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Chúc hắn từ nay trời cao biển rộng, tiền đồ vạn dặm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT