Phúc Vương phủ.
“Nàng ta nói không tới?” Văn Nhân An nghe thị nữ bên cạnh bẩm báo, nói một câu không mặn không nhạt, “Đúng là làm cao.”
Thị nữ kia trong lòng bất chợt hoảng hốt, lùi sang một bên khoanh tay đứng.
Văn Nhân An cũng không muốn thực sự phải hạ mình đi cảm tạ, nhưng hiện tại nàng không có bất kỳ cách nào để có thể liên lạc được với Dương Thận Hành, chỉ có thể thử bắt đầu từ biểu muội của hắn là Văn Nhân Tiếu.
Nghĩ vậy, Văn Nhân An không khỏi tự giễu cười một tiếng. Nàng ta biết tính tình mình vẫn luôn trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng lứa. Khi còn nhỏ, chính vì thỉnh thoảng có thể gặp được Dương Thận Hành một hai lần, dù trong lòng ghét cay ghét đắng Văn Nhân Tiếu, nàng ta vẫn phải dịu dàng lấy lòng nàng.
Nàng ta đã vô số lần tự hỏi, một thiếu niên phong độ, tuấn tú như vậy, tại sao lại không phải là biểu ca của nàng ta, mà mọi chuyện tốt đẹp đều rơi vào tay một mình Văn Nhân Tiếu.
Và bây giờ, sau bao nhiêu năm, vẫn là như vậy. Nếu không phải vì mối quan hệ với Văn Nhân Tiếu, hắn sẽ không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT