“Được rồi, đừng khóc.”
Nghiêm Khiêm nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Văn Nhân Tiếu. Vị chát đắng của nước mắt khiến lòng hắn quặn đau.
Văn Nhân Tiếu biết mình không thể và cũng không nên giữ hắn lại, đành khẽ cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Khi nào chàng đi?”
“Ngày mai.”
“Nhanh vậy sao,” Văn Nhân Tiếu nghe vậy, lòng mũi lại thấy cay cay, “Ta luyến tiếc chàng lắm.”
“Ta cũng luyến tiếc nàng,” Nghiêm Khiêm nhắm mắt, giọng nói lộ rõ vài phần đau đớn. Trước đây, hắn thường xuyên đóng quân ở quân doanh suốt cả năm trời, vẫn luôn không hiểu rõ vì sao mỗi lần đến ngày về nhà thăm người thân, trừ hắn ra, tất cả mọi người lại vui mừng như trẩy hội.
Mà hiện tại, chẳng qua chỉ là chia lìa một tuần thôi, đối với hắn mà nói đã như đau thấu xương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play