Văn Nhân Tiếu và Nghiêm Khiêm cưỡi ngựa đến Long Phượng Lâu ở phía bắc thành, lúc này đã gần trưa.
Long Phượng Lâu tuy gọi là lâu nhưng thực chất chỉ là một căn nhà trệt một tầng, trông có vẻ đã cũ kỹ theo năm tháng. Căn nhà tre gỗ dường như đã lâu không được lau dầu, màu sắc loang lổ, chỗ đậm chỗ nhạt. Tương phản hoàn toàn với nó là tấm biển hiệu bằng gỗ quý, dày dặn, được lau chùi sáng bóng, không một hạt bụi.
Nghiêm Khiêm xuống ngựa trước, hơi ngẩng đầu nói: “Công chúa, nhảy xuống.”
Thật ra, từ độ cao trên lưng ngựa nhảy xuống cũng hoàn toàn không thể bị thương nhưng hắn vẫn đưa tay đỡ lấy nàng trước khi nàng chạm đất, ôm gọn nàng vào lòng.
Một gã sai vặt lanh lợi vội chạy ra, dắt ngựa đến chuồng ngựa ở hậu viện.
Văn Nhân Tiếu cùng Nghiêm Khiêm bước vào đại sảnh, một nam tử mặc áo xám ra đón, cười nói: “Mời hai vị vào trong.”
Nam tử này trông ngoài ba mươi, dáng vẻ quả thực rất tuấn tú, khi cười, trong mắt thường ánh lên nét tinh anh, khóe mắt đã có vài nếp nhăn nhỏ. Ria mép kiểu râu cá trê trông có phần già dặn, khiến hắn trông có thêm chút hài hước. Nói xong, hắnmới để ý đến trang phục kỳ lạ của hai người, không khỏi nổi lên chút cảnh giác, khẽ nhíu mày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play