Văn Nhân Tiếu tỉnh giấc lúc hoàng hôn vừa buông. Ánh tà dương xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên đồ đạc trong phòng một lớp vàng ấm áp. Nàng vừa mở mắt đã thấy Nghiêm Khiêm ngồi bên mép giường, lưng thẳng tắp, uy nghiêm như một pho tượng.
Nàng mơ màng ngỡ mình còn trong mộng, đưa tay dụi mắt thì nghe tiếng Nghiêm Khiêm gọi khẽ: “Công chúa.”
Nghe thấy tiếng, nàng mỉm cười, vươn tay làm nũng với hắn: “Đỡ ta dậy với, không ngồi dậy nổi.”
Nghiêm Khiêm cầm lấy tay nàng, đặt lên một nụ hôn rồi đỡ nàng ngồi dậy, ôm gọn vào lòng. “Ôm một lát rồi ta đưa nàng về.”
Giọng hắn khàn khàn nhưng đầy trìu mến, quyến luyến. Lòng Văn Nhân Tiếu mềm nhũn ra. Người vẫn còn chút uể oải sau giấc ngủ, nàng nép vào lòng hắn, cảm giác như đang tựa vào một thân cây vững chãi.
“Ồ,” Văn Nhân Tiếu chợt thấy một vết xám mờ trên vai áo hắn, liền thuận miệng hỏi, “Ngươi thay y phục khác sao?”
Sắc mặt Nghiêm Khiêm hơi cứng lại, cổ họng khẽ động, hắn đáp nhẹ bẫng, “Vừa rồi vô ý làm bẩn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play