Thấy Nghiêm Khiêm đứng bất động ở ngay cửa, Văn Nhân Tiếu liền đứng dậy chạy tới, đôi guốc gỗ nhỏ bước trên nền đá trắng lát sàn, phát ra tiếng cộc cộc trong trẻo.
“Nghiêm tướng quân!” Nàng ngước nhìn hắn liền mỉm cười. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn ánh lên vẻ hưng phấn mấy phần. “Buổi thượng triều hôm nay thuận lợi chứ?”
Nghiêm Khiêm hơi giật mình, khẽ ‘Ừm’ một tiếng. Cúi đầu nhìn vào đôi mắt hoa đào long lanh nước của nàng, hắn suýt chút nữa đã lạc cả hồn vào trong đó.
Nàng kéo tay hắn đến bên bàn ngồi xuống, mỉm cười đẩy một lồng điểm tâm về phía hắn: “Ngươi đói rồi phải không?”
Khi còn sống trong cung, Văn Nhân Tiếu đã biết buổi thượng triều là một chuyện rất vất vả: trời còn chưa sáng hẳn đã phải dậy, dùng bữa sáng qua loa xong đã phải hao tâm tổn sức ở triều đình để nghị sự, mãi đến tận trưa mới kết thúc.
Vì thế, tiểu công chúa ngày ấy luôn bước những bước chân ngắn ngủn, mang theo món điểm tâm nàng thích nhất, đến Ngự Thư Phòng chờ phụ hoàng nàng tan triều.
Nghiêm Khiêm nhìn những bánh nếp trà xanh nhỏ nhắn đáng yêu kia, khẽ rũ mi, giấu đi những cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT