Nghiêm Khiêm là Võ Trạng Nguyên của năm ngoái, lúc này cũng chẳng qua là một giáo úy ngũ phẩm nhỏ nhoi. Kể từ khi sống lại, Sùng Nguyên Đế đã âm thầm chiếu cố người con rể này rất nhiều, ví như tìm cho hắn một sư phụ giỏi để hắn bớt đi đường vòng trên con đường võ học, nhưng bề ngoài thì vẫn chưa đề bạt gì.
Tính tình của Nghiêm Khiêm có phần u uất, trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp. Trong số các quan văn võ, nhiều người vẫn là lần đầu tiên chú ý đến vị thế tử không mấy nổi bật của Uy Viễn hầu này.
Khi câu nói vừa rồi của Văn Nhân Tiếu vừa dứt, sắc mặt Sùng Nguyên Đế có chút tái đi. Thấy ánh mắt tò mò của nhiều người cứ nhìn qua lại giữa Văn Nhân Tiếu và Nghiêm Khiêm, Hoàng đế bèn trầm giọng nói một câu "Bãi triều", rồi bế Văn Nhân Tiếu đứng dậy bước xuống.
Văn Nhân Tiếu không muốn, bĩu môi, trong lòng có chút buồn bã. Khó khăn lắm mới được gặp Nghiêm Khiêm, nàng còn chưa nhìn đủ.
Sùng Nguyên Đế bước đi vững vàng, không quá chậm rãi, đi ngang qua hàng mà Nghiêm Khiêm đang đứng. Văn Nhân Tiếu nhìn Nghiêm Khiêm ở ngay trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên nỗi nhớ không thể kìm nén. Nàng cố sức giãy giụa, linh hoạt nhảy khỏi vòng tay phụ hoàng, chạy đến trước mặt Nghiêm Khiêm rồi ngẩng đầu nhìn hắn: "Ca ca."
Nghiêm Khiêm cũng cúi đầu nhìn nàng. Cô nương nhỏ có gương mặt tinh xảo, đôi má bầu bĩnh trẻ thơ ửng hồng khỏe mạnh, trông như một quả táo sắp chín. Đối diện với đôi mắt hoa đào ươn ướt, trong veo và ngây thơ của nàng, hắn bất giác nghĩ đến một chú chó con mới sinh, trái tim bỗng dưng như bị thứ gì đó chạm nhẹ, có chút mềm nhũn.
"Ca ca," Văn Nhân Tiếu giang hai tay về phía hắn, "Bế."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play