Vị quýt ngọt thanh lại lẫn một chút chua, Văn Nhân Tiếu trông như một con tiểu thú được vuốt lông thuận chiều, thỏa mãn nheo mắt lại. Khi ánh mắt liếc đến ba người đang quỳ trên đất, nàng lại cảm thấy có chút không vừa mắt, bèn lặp lại lời của Nghiêm Khiêm: “Các ngươi đi đi, bản công chúa mệt rồi.”
Nghiêm Khiêm kéo tay nàng qua, dùng khăn lần lượt lau khô những đầu ngón tay mảnh khảnh, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên, một tiếng động thanh thúy mà nặng nề vang lên. Văn Nhân Tiếu ngẩng đầu nhìn, không khỏi sững sờ. Uy Viễn hầu phu nhân dập mạnh trán xuống đất, gương mặt tái nhợt đẫm nước mắt: “Công chúa, thần phụ cầu xin ngài ban ơn lần này…”
Trong lòng bà ta hiểu rõ Văn Nhân Tiếu chán ghét mình đến mức nào, nhưng vì Húc Nhi, dù có khó như lên trời cũng phải thử một lần.
Văn Nhân Tiếu rõ ràng không hề lay động, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tựa tiểu ác ma, gằn từng chữ: “Không,thể,nào.”
Nghiêm Khiêm không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng hắn cảm thấy thiếu nữ sắp làm mẫu than này gần đây tính tình lại càng thêm trẻ con. Hắn không muốn dây dưa thêm với mấy người này nữa, chỉ muốn về phòng ôm lấy nàng mà hôn mấy cái cho thỏa.
Uy Viễn hầu phu nhân cuối cùng vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, bà ta hơi dịch chuyển đầu gối, quay sang phía Nghiêm Khiêm, mặt mày đau khổ van xin: “Thế tử, trước kia là mẫu thân có lỗi với ngươi, mẫu thân xin lỗi ngươi, cầu ngươi hãy giúp Húc Nhi lần này…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play