Chương 1 – Con đường không tên

     Trời đang mưa lất phất khi xe buýt đột ngột dừng lại giữa sườn đèo.

     Hân dụi mắt nhìn qua cửa kính mờ hơi nước, cố tìm xem có ai trong số mười mấy hành khách bày tỏ chút lo lắng – nhưng không, mọi người chỉ thở dài ngao ngán, rồi vùi mặt vào điện thoại hoặc nhắm mắt ngủ tiếp.

     Tài xế bước xuống kiểm tra máy, gãi đầu ra hiệu rằng sẽ mất một lúc. Sóng điện thoại mất tiêu, không thể gọi cho bất kỳ ai.

“Chắc em phải xuống đi bộ thôi,” Hân nói với bác tài, cố nén cảm giác bất an trong lồng ngực.

“Xuống đây? Trời tối rồi đấy. Cô đi đâu?”

Hân chỉ vào màn hình điện thoại: “Em định tới thị trấn gần nhất, hình như là Trường Lưu… cách đây 5 cây số thôi.”

Bác tài chau mày. “Trường Lưu? Ở hướng ngược lại mà?”

     Cô quay lại, nhìn con đường mòn vừa thấp thoáng hiện ra trong làn sương. Không bảng chỉ dẫn, không tên đường, chỉ có một hàng cây thưa và lớp đá răm lạo xạo dưới chân. Vô thức, Hân đã rẽ vào đó từ lúc nào.

________________________________________

     Trời bắt đầu tối hẳn khi cô nhìn thấy cánh cổng gỗ cũ kỹ, tróc sơn và lặng lẽ hiện ra giữa rừng. Một tấm biển nhỏ treo lệch hẳn sang bên trái:

“Chào mừng đến với Dạ Thủy.”

     Tên thị trấn lạ hoắc. Dạ Thủy chưa từng hiện trên bản đồ. Nhưng trước mặt cô là những ngôi nhà gỗ ẩn hiện trong làn sương mỏng, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những ô cửa sổ nhỏ, và con đường lát đá dẫn thẳng vào trung tâm.

     Cô đã đi hơn nửa tiếng. Quay lại là vô vọng. Hân thở ra, bước vào.

________________________________________

     Thị trấn vắng lặng một cách đáng ngờ. Không có tiếng còi xe, không tiếng chó sủa, không cả tiếng nói chuyện.

     Chỉ có tiếng bước chân cô vang vọng trong khoảng không lạnh buốt.

     Mọi ngôi nhà đều đóng cửa, nhưng đèn vẫn sáng bên trong. Cảm giác như ai đó đang nhìn ra từ phía sau rèm, nhưng chẳng ai chịu mở cửa khi cô gõ.

     Cô đi tới một quán nhỏ treo bảng “Nhà trọ Ngọc Lan”. Một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc và da nhăn nheo, mở hé cửa nhìn cô bằng ánh mắt không biểu cảm.

“Còn phòng không ạ?” Hân hỏi, cố gắng tươi cười.

     Bà ta gật đầu, chậm rãi lùi vào trong không nói lời nào.

     Căn phòng lạnh lẽo, đơn sơ. Bức tường tróc vữa, giường sắt kêu cọt kẹt. Trên bàn là một quyển lịch giấy – kiểu cổ điển – lật đến ngày 3 tháng 6 năm 1974.

     Cô bật cười. “Chắc là đồ trang trí cổ thôi,” cô lẩm bẩm, nhưng có điều gì đó trong lòng nhói lên lạ lùng.

________________________________________

     Đêm xuống. Cô không ngủ được.

     Gần nửa đêm, có tiếng loa phát thanh văng vẳng từ đâu đó – không rõ ràng, như vọng từ một thời rất xa:

“...Thời gian không lặp lại. Nhưng kẻ mắc lỗi sẽ phải lặp lại chính mình...”

     Hân rùng mình. Cô kéo rèm nhìn ra ngoài. Thị trấn hoàn toàn tĩnh lặng. Không một bóng người. Không một chuyển động.

     Chỉ có thứ gì đó như đang nhìn lại cô từ sau lớp kính của cửa sổ ngôi nhà đối diện.

________________________________________

     Sáng hôm sau, cô đi quanh thị trấn để tìm đường ra. Nhưng tất cả bảng chỉ dẫn đều bị xóa, bảng tên nhà bị mài mòn hoặc thay bằng biển gỗ trắng không chữ.

     Cô bước vào tiệm tạp hóa, nơi duy nhất mở cửa.

“Cho em hỏi… ở đây có xe buýt nào đi thành phố không ạ?” Hân hỏi người bán – một người đàn ông dáng gầy, mặc sơ mi trắng cổ điển, tóc chải gọn như từ thời… rất xưa.

“Thành phố?” Ông ta chớp mắt. “Ở đây không đi đâu cả. Người đến rồi thì… ở lại thôi.”

“Dạ? Ý chú là sao?”

     Ông chỉ mỉm cười, đẩy về phía cô một chai nước bằng thủy tinh, dán nhãn mờ nhòe: “Sản xuất tại Dạ Thủy – 1974.”

________________________________________

     Hân quay về nhà trọ, lòng rối bời. Bà chủ trọ không còn ở đó. Căn bếp lạnh ngắt, không dấu hiệu của bữa sáng.

     Trong lúc lang thang quanh hành lang, cô thấy một cánh cửa nhỏ khép hờ ở cuối dãy. Bên trong là căn phòng cũ với hàng trăm tờ báo xếp chồng, tất cả đều có ngày phát hành… trước tháng 6 năm 1974.

     Trên một tờ, dòng tiêu đề in đậm:

“Bi kịch tại Dạ Thủy: Thị trấn bị cách ly sau vụ thảm sát tập thể”

     Tim Hân đập mạnh. Cô cầm lấy tờ báo, tay run lên. Bức ảnh đen trắng in mờ: một nhóm người đứng bên nghĩa trang thị trấn. Người cuối cùng trong ảnh... rất giống cô.

________________________________________

Dạ Thủy chưa từng có trên bản đồ.

Nhưng trong ai đó, nó chưa bao giờ biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play