Tất nhiên chỉ có một bên cảm nhận được.
Anh ấy có thể cảm nhận được của tôi nhưng tôi không cảm nhận được của anh ấy.
Tháng trước, vào một đêm tối tăm đầy gió nào đó, tôi đang khoe khoang đồ ăn ngon ở nhà, cửa nhà bỗng bị người ta đạp ra, một đám phần tử xấu mang súng xông vào nhà tôi.
Tiếng động ấy giống hệt như Bin Laden sống lại.
Trong lúc đang trố mắt nhìn nhau, Lục Nhượng được đám phần tử xấu bao vây bước ra.
Anh ấy đẹp trai điên lên được, nhưng mà khuôn mặt lại cho người ta thấy kỳ kỳ, có cảm giác như anh ấy vừa mới ăn phân xong vậy.
Xanh lét ấy.
- Tống Ôn Noãn, tôi thật sự tìm thấy cô rồi.
Tôi chết lặng ở đó, cả người run rẩy.
Sợ sẽ bị kéo đi rồi lấy mất quả thận.
- Đại... Đại ca, có việc gì sao?
Chỉ thấy ánh mắt Lục Nhượng dừng trên mặt tôi rồi lại nhìn xuống cái bàn trước mặt tôi.
Sầu riêng, bún ốc, đậu phụ thối.
Cái gì nặng mùi nhất thì có cái đó.
Mùi của cả căn phòng có thể so với có hố phân. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lục Nhượng hít một hơi để bình tĩnh lại, kết quả lại ngược lại, bị sặc phải nôn oẹ mấy cái.
Anh ấy vừa nôn oẹ vừa chỉ tay lên án tôi.
- Ôn Noãn... oẹ~ noãn! Cô... oẹ~ có thể đừng...oẹ~ ăn phân nữa được không!
- Ông đây... oẹ~ xin cô đấy! Ngày ba bữa... oẹ~ bữa nào cũng không tha, bụng cô... Oẹ không đăng xuất sang server khác à?!
"..."
Tôi cẩn thận:
- Đại ca, tôi ăn mất cái này làm trễ nải anh đi thống nhất hai giới hắc bạch hả? ( app truyện T Y T )
- Không trễ nải!
- Vậy tại sao tôi không thể ăn?
Tôi khá khó hiểu.
Lúc này cuối cùng Lục Nhượng cũng nôn xong, anh ấy bịt mũi, giải thích chuyện có chung cảm xúc cho tôi nghe.
Túm cái váy lại là, không biết chuyện gì đã xảy ra, hầu hết các giác quan của tôi đều chia sẻ một chiều cho anh ấy.
Ví dụ như cảm giác đau, vị giác, xúc giác,...
Tôi ăn cơm cảm giác no căng của anh ấy rất rõ.
Tôi đi tắm, anh ấy cứ như bị người khác sờ mó.
Tôi không cẩn thận bị ngã xước da, cùng cái vị trí đó của anh ấy cũng sẽ thấy đau một cách khó hiểu.
Biết được không cần bị kéo đi lấy thận tôi thở phào một hơi.
Tôi đã nói mà, đời này của tôi cai chay ăn mặn, ngoại trừ hơi mê giai, hơi háo sắc thì chưa từng làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật và kỷ luật.
Sao lại chọc ra phiền phức lớn như vậy.
Thế là tôi và Lục Nhượng đã trao đổi với nhau hết sức vui vẻ và thân thiện.
Anh ấy dùng súng dí vào đầu tôi, nham hiểm ép buộc tôi phải ăn nhạt, ăn uống có quy luật và sống lành mạnh.
Còn ăn bún ốc thêm một lần nữa anh ấy sẽ đưa tôi đến Ấn Độ làm gái rửa chân.
Ngày ngày ngửi mùi chua, thối của Ba Anh Em*.
*Một hãng thực phẩm.
Còn nữa lúc tắm rửa đừng có bỉ ổi mà bóp ngực mình.
Anh ấy thật sự không chịu được cảnh ngày nào cũng bị người khác quấy rối qua không khí.
Cơ ngực bị bóp to luôn rồi.
Thậm chí còn không cho phép cho tôi xem xem phim yêu đương đau khổ não tàn.
Khi tôi đang khóc lóc cảm động trước tình cảm cay đắng của nam nữ chính, anh ấy trực tiếp khóc thành Seo Joon-oh ngay tại chiến trường sống mái, mắt đỏ nhỏ một con thỏ.
Đại ca của băng đảng bên cạnh tưởng anh ấy thích thầm hắn, suýt nữa thì vì yêu mà cong, rồi có một cuộc giải hòa mang tính thế kỷ.
Thiên hạ thống nhất theo như mong ước của những người đọc những bộ truyện xàm xí trong thời đại hoàng kim này...
- Tóm lại, cô sống một cách heo thì, giữ cho tâm hồn thanh tịnh cho tôi. Nghe rõ chưa!
Lục Nhượng rít những lời cảnh cáo qua kẽ răng.
Tôi vội vàng gật đầu, run như cầy sấy.
Thế là tôi cứ như vậy mà ngoài ý muốn có liên kết với vị đại ca này.
Bắt đầu cuộc sống dưỡng sinh ban ngày gặm cỏ, tối về nhai cỏ.
Chỉ là thức ăn bỗng nhiên nhạt nhẽo, lại thêm đi làm, tăng ca ngồi lâu, sinh lý của tôi bị rối loạn.
Đầu tiên là táo bón.
Vừa nghĩ đến bây giờ đại ca đang có cảm giác phân căng đầy nhưng lại trống rỗng một cách khó hiểu đi đàm phán cướp địa bàn và cuộc đọ súng sống mái với người khác thì tôi lại thấy vừa ghê tởm vừa hưng phấn mà bật cười.
Chậc.
Cười trên nỗi đau người khác lót tích quá, không hay cho lắm.
Thế là tôi âm thầm lấy điện thoại tải xuống app gõ mõ online.
Thành tâm thành ý gõ nửa ngày.
Để chuộc lại công đức cho mình.