Tuy chỉ mới bước vào giai đoạn đầu của cấp Đại Thừa, nhưng đã có thể xưng là người có chiến lực đứng đầu Cửu Tư.
Thiên tư như thế quả là khủng khiếp, nên cũng khiến bao người phải kính sợ, ngưỡng mộ.
Cũng vì thế mà có vô số người muốn bái Vô Hạ Kiếm Quân làm thầy, nếu được làm đệ tử của gã, dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa thôi, thì cũng đã khiến người ta phải ghen tức với mình.
Tiếc là đến nay, Kiếm Quân chỉ nhận một người đệ tử thân truyền.
Đó là Quý Hành.
Sau khi nhận Quý Hành làm đồ đệ, Kiếm Quân tuyên bố sẽ không nhận thêm bất cứ đệ tử nào nữa. Hiểu theo cách khác tức là: nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì Quý Hành sẽ là đệ tử thân truyền duy nhất của Kiếm Quân.
Nhận được vinh dự to lớn thế này, không biết đã làm bao người phải hâm mộ, ghen ghét.
May mà Quý Hành có thiên tư xuất chúng, lại siêng năng khắc khổ, ngộ tính cực cao, tu vi tiến triển rất nhanh, nghe nói hồi bằng tuổi y, Kiếm Quân còn chưa kết anh, nên y cũng xem như là trò giỏi hơn thầy.
Chính vì thế mà mọi người mới tâm phục khẩu phục.
Nói tóm lại, Quý Hành được hiển hách như ngày hôm nay, một nửa là nhờ chính bản thân và nhà họ Quý, nửa còn lại là nhờ Vô Hạ Kiếm Quân.
Ai bảo chỉ với cái danh 'đệ tử thân truyền duy nhất của Kiếm Quân' là đã đủ tung hoành giữa Cửu Tư làm chi.
Đến cả Thừa Niểu còn lén hâm mộ Quý Hành có cơ duyên thế này, dù sao đó cũng là chiến lực đứng đầu Cửu Tư. Nếu nàng có một sư tôn tài giỏi như thế, không bàn đến việc có thể học bao nhiêu thứ, trước hết là chỉ cái danh thôi là đã đủ để nhận được muôn vàn ưu ái và ích lợi.
Nhà họ Quý chính là vậy.
Trước khi Quý Hành trở thành đệ tử của Vô Hạ Kiếm Quân, tuy họ Quý vẫn phát triển không ngừng, nhưng muốn đứng đầu bốn gia tộc lớn thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, khi Quý Hành - lúc ấy mới 5 tuổi - bái Vô Hạ Kiếm Quân làm thầy, tốc độ phát triển của họ Quý trở nên vượt bậc.
Trước hết là lão tổ họ Quý, ban đầu tu vi chỉ mới ở bậc trung của kỳ Đại Thừa, cũng xấp xỉ với lão tổ của ba họ còn lại. Sau khi được Kiếm Quân chỉ điểm thì đột phá vô cùng thuận lợi, chỉ vỏn vẹn 25 năm mà đã đến kỳ viên mãn của Đại Thừa, chèn ép ba vị lão tổ còn lại một cách triệt để.
Thừa Niểu và Quý Hành quen biết từ thuở nhỏ, sớm đã đính ước với nhau, quan hệ với cùng thân mật, cho nên nàng cũng biết nhiều hơn người ngoài. Tốc độ tiến bộ của Quý Hành nhanh như vậy, ngoài do chính bản thân y, thì sự giúp đỡ của Kiếm Quân cũng to lớn vô cùng.
Tiếc là Kiếm Quân chỉ nhận một đồ đệ.
Nhưng không phải là không có cách khác.
Ví dụ, nếu như nàng thành hôn với Quý Hành, vậy thì nàng sẽ trở thành đồ tức của Kiếm Quân. Nếu như nàng muốn hỏi điều gì đó, chẳng lẽ Kiếm Quân lại ngó lơ?
Ai cũng biết gã chỉ có một đệ tử duy nhất là Quý Hành.
Bậc đại năng như gã, ai mà không thu vô số đệ tử? Cho nên, ở trong mắt mọi người, hành động của Kiếm Quân chứng tỏ gã rất coi trọng người đệ tử duy nhất này.
Ban đầu, Thừa Niểu cũng lầm tưởng.
Đến khi nàng có được Hồi Thiên Châu, mơ thấy giấc mơ đó, cái suy nghĩ kiên cố ấy mới bị đánh nát.
Trong truyện có đề cập: Vô Hạ Kiếm Quân nhận Quý Hành làm đệ tử không phải vì gã để mắt thiên tư của y, mà vì thời trẻ đã nợ họ Quý một ân tình.
Thế là họ Quý lấy ân tình này để trao đổi, xin Kiếm Quân nhận Quý Hành làm đồ đệ.
Thừa Niểu đặt mình vào vị trí người khác, nếu nàng là Vô Hạ Kiếm Quân, bị buộc phải nhận đệ tử, vậy thì nàng sẽ chẳng mấy mặn mà với kẻ đó, chỉ là làm tròn bổn phận thôi.
Nhưng nếu là vậy thì nàng phải dẹp cái suy nghĩ dựa thế.
Tất nhiên, dù nguyên nhân bên trong là gì thì ở mặt ngoài, Vô Hạ Kiếm Quân và Quý Hành vẫn là thầy trò. Người làm thầy cũng ngang cha. Nếu xét quan hệ thì có thể so với cha con.
Đồ đệ thành hôn thì phải báo cho sư tôn biết.
Theo quy tắc và lễ nghĩa, trước khi thành hôn, Thừa Niểu phải theo Quý Hành đến Côn Luân, bái kiến sư tôn.
Nên Quý Hành không ý kiến gì với lời đề nghị của Thừa Niểu, thế là hai người cũng quyết định thời gian.
Điện Phù Phượng cách đây không xa, chẳng mấy chốc đã tới.
Đi đến cửa, Thừa Niểu ngừng bước, ngoái lại nhìn Quý Hành rồi nói: “Ta đến rồi, chàng tranh thủ về đi.”
Nghe vậy, Quý Hành sững sờ một chốc.
Nếu là hồi trước, Thừa Niểu tuyệt đối sẽ không nói vậy, thường thì nàng sẽ mời y vào. Trời mà chưa tối thì sẽ không chịu để y về.
Nàng chưa từng giấu giếm tình cảm của mình, luôn bám lấy y, nên nàng cũng rất trân trọng những giây phút được ở cạnh y.
Đã gần giữa giờ Ngọ, chẳng lẽ nàng không giữ y lại dùng bữa trưa?
"Mấy hôm nay chàng chỉ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, chắc còn chưa nghỉ ngơi đầy đủ.” Trong lúc y suy tư, thiếu nữ đã ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ánh nhìn về phía y, bên trong chứa đầy sự quan tâm: "Chàng tranh thủ về nghỉ ngơi đi, nhưng mai chàng phải đến đón ta thật sớm.”
Câu cuối nàng nói, trong xót xa lại chưa niềm quyến luyến khó giấu.
Đúng là mấy hôm nay Quý Hành vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, tinh thần đã uể oải lắm rồi. Nghe vậy, y cũng gật đầu: "Được, mai ta sẽ đến sớm để đón nàng.”
Hơn nữa, họ còn chưa chính thức thành hôn, y không tiện qua đêm ở đây.
"Để ta nhìn theo tiễn chàng.”
Giọng thiếu nữ ngọt như đường, nàng nhìn y, tựa như không nỡ rời mắt dù chỉ trong giây lát.
Quý Hành nhìn nàng thêm lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Tuy đưa lưng về phía nàng, nhưng giác quan của tu sĩ rất nhanh nhạy, cho nên y vẫn cảm nhận được ánh nhìn quyến luyến phía sau một cách vô cùng rõ rệt.
Đúng như lời nàng nói, nàng nhìn theo tiễn y đi.
Đến tận khi bóng dáng nam nhân đã mất hút, thiếu nữ mới thu tầm mắt, lập tức quay người không chút luyến lưu.
*
"Khi nãy ngươi thể hiện rất tốt.” Sau khi tạm biệt Quý Hành, trở lại điện Phù Phượng, Hồi Thiên Châu mới xuất hiện: "Nếu ngươi chịu thông suốt từ đầu thì kiếp trước đâu phải hối tiếc như vậy.”
"Ngươi cũng thấy rồi đó, Quý Hành lạnh nhạt với Văn Hỉ như thế, còn mắng cô ta nữa, không lẽ lại là 'thích'?” Hồi Thiên Châu nói: "Tuy ta không phải con người nhưng ta cũng biết một điều: thật lòng thích ai đó thì sẽ không nỡ làm người đó tổn thương dù chỉ là một chút. Giống như cách Quý Hành cư xử với ngươi, tuy y kiệm lời, nhưng ngươi nhìn xem, có lúc nào mà không để ý đến ngươi.”
Thừa Niểu cười, thuận theo ý nó: “Ngươi nói đúng, nếu yêu thương ai đó thì sẽ không đành lòng làm tổn thương.”
Nàng từ tốn rót một ly trà cho mình, giọng điệu thản nhiên: "Ta vẫn luôn tin chuyện Quý Hành yêu mình.”
“Vậy mới đúng!” Nghe vậy, Hồi Thiên Châu rất vui vẻ: "Ngươi phải nhớ là y yêu mình, đừng ghen ghét linh tinh, hẹp hòi ích kỷ là được.”
"Ta hẹp hòi lúc nào?” Thiếu nữ nhướng đôi mày đẹp, như đang bất mãn: “Ngươi ra ngoài hỏi bừa một người xem, bổn cung là đế nữ rộng lượng, khoan dung nhất Cửu Tư đó.”
Đây là sự thật.
Xưa nay danh tiếng của đế nữ Thừa Niểu rất được lòng dân chúng. Tuy không phải ai ai cũng khen, nhưng cũng chẳng ai nói đế nữ là một nữ tử hẹp hòi.
Thấy nàng nổi giận, Hồi Thiên Châu vội nói: "Là ta lỡ lời, ngươi là người rộng lượng, hiểu chuyện nhất!”
Thừa Niểu bưng tách trà, uống một ngụm, sau đó mới nở nụ cười hài lòng, buông một câu đầy ẩn ý: “Đúng vậy, ta là người rộng lượng nhất.” Dứt lời liền gọi người đến.
"Vì đi tìm huyết chi vạn năm cho ta nên Văn cô nương mới bị thương, ta cũng phải bày tỏ tấm lòng của mình mới được.” Vừa nói nàng vừa lấy rất nhiều món trong nhẫn trữ vật: "Đưa chúng đến điện Hoan Hỉ, sai người hầu hạ Văn cô nương chu đáo, không được sơ suất dù chỉ một chút.”
Vàng óng ánh, linh khí tràn trề, món nào cũng vật vô giá, là những bảo bối mà người đời ít gặp.
Cung nhân nhìn mà choáng ngợp, không nỡ dời mắt. Nghe bảo tặng số này cho Văn Hỉ, ai cũng rất hâm mộ. Họ thận trọng nâng bảo vật ra ngoài, không kìm được mà bàn tán.
“Điện hạ hào phóng quá, ngài ấy đối xử với Văn cô nương tốt quá.”
"Mấy món này có món nào không phải bảo vật? Vậy mà điện hạ cũng không tiếc.”
"Xưa nay điện hạ vốn đã vậy mà, ân oán rõ ràng. Tuy Văn cô nương không hái được huyết chi vạn năm, nhưng cũng là vì điện hạ thôi, tất nhiên điện hạ sẽ không để Văn cô nương phải thiệt thòi.”
"Ngưỡng mộ Văn cô nương thật đấy.”
Chẳng mấy chốc mà tin đế nữ tặng vô số bảo vật cho Văn Hỉ cô nương đã bay khắp hoàng cung.
……
"Ta có hào phóng không? Có còn ích kỷ nữa không?”
Đến khi cung nhân nâng bảo vật rời điện, Thừa Niểu mới từ tốn hỏi.
“Hào phóng! Không ích kỷ tí nào!” Hồi Thiên Châu thấy rất hài lòng với hành động của Thừa Niểu, cao giọng khen: “Ngươi làm vậy là được. Văn Hỉ chỉ là nhân vật phụ, miễn là ngươi không quan tâm thì sự tồn tại của cô ta sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.”
"Ừ, ngươi nói phải.”
Thừa Niểu gật đầu, rất đồng tình.
"Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay là ngươi kể ta nghe về kiếp nạn trăm năm sau đi?” Thừa Niểu rũ mắt, hàng mi dài, đen nhánh run run: "Sao A Hành trở thành người cứu thế?”
Hồi Thiên Châu còn chưa trả lời, nàng đã thêm một điều thắc mắc: "Dù cho thiên phú của A Hành xuất sắc đến nỗi chỉ mất trăm năm để tu đến bậc Đại Thừa, thì tạm thời vẫn không bì được Vô Hạ Kiếm Quân.”
"Bởi vì Lận Vô Hạ chết rồi.”
Thấy Thừa Niểu 'ngoan ngoãn nghe lời' thế này, Hồi Thiên Châu cũng không giấu giếm như trước, nó bật ra câu trả lời.
Ngón tay Thừa Niểu siết chặt ly trà: "Chết rồi? Ai lợi hại thế, có thể lấy mạng của Vô Hạ Kiếm Quân?”
"Không phải do ai khác, Lận Vô Hạ độ kiếp thất bại nên mới chết, hồn phi phách tán.” Hồi Thiên Châu cũng thấy hơi tiếc, nó thở dài: "Chắc đó là số trời.”
9000 ngàn năm qua, Cửu Tư không còn tu sĩ nào phi thăng thành công, Lận Sương Nghệ là người có triển vọng nhất dạo này, không ngờ gã cũng thất bại.
Có lẽ, đó chính là số trời.
Nên hiện tại, các tu sĩ đã không còn mong ngóng được phi thăng nữa.
"Ra là vậy.” Sắc mặt Thừa Niểu khó lường, giây lát sau, nàng than khẽ: "Đúng là đáng tiếc thật.”
……
Chẳng mấy chốc mà đồ đạc đã được đưa đến điện Hoan Hỉ.
Lúc đó, Văn Hỉ đã uống thuốc xong, đang ngồi trước bàn để chép Linh Dược Phổ. Linh Dược Phổ là sách liệt kê tất cả linh dược đang hiện hữu trên đại lục Cửu Tư, mô tả đặc tính từng loại linh dược vô cùng chi tiết, dù thân thể và linh thức của tu sĩ có mạnh đến mấy, nếu muốn chép hết toàn bộ thì cũng mất gần nửa canh giờ.
Huống hồ còn phải chép một trăm lần.
Tính ra thì dù không ngủ không nghỉ, e là cũng phải mất năm ngày.
Uống thuốc xong, Văn Hỉ xuống giường chép sách ngay, đến cơm cũng không ăn, vô cùng tập trung, nghiêm túc. Tận khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, nghe tiếng cung nhân gọi, nàng ta mới cau mày, thấy nhức cổ tay.
"Vào đi.” Văn Hỉ đặt bút xuống, gọi một tiếng.
Vừa dứt câu, một vài cung nữ đã bưng khay ngọc, mở cửa ra, vào rất cẩn thận.
Cung nữ chỉ mới bước vào mà ánh sáng đã hiện lên, suýt khiến người ta không thể mở mắt. Ánh sáng mạnh thế này, ắt phải là bảo vật bậc Huyền trở lên.
Văn Hỉ nhìn sơ đã thấy những món đồ đặt trên mâm ngọc.
Linh dược, trang sức, đồ trang trí, vũ khí…… Hầu như cái gì cũng có. Dù Văn Hỉ đã là đệ tử thân truyền của chưởng môn Côn Luân, nhưng khi thấy những món bảo vật này, nàng ta cũng phải ngẩn người.
"Mấy món này ở đâu ra vậy?"
Nàng ta buột miệng hỏi.
Cung nhân đáp: “Văn cô nương, những món đồ này là của điện hạ tặng cho cô, mong cô hãy nhận lấy. Điện hạ còn nói, những năm qua cô đã phải vất vả rồi. Khi xưa là điện hạ tự nguyện cứu cô. Huống chi ngài ấy còn có trách nhiệm bảo vệ con dân của Cửu Tư, cô đừng thấy áy náy làm gì.”
Đối với nàng ta, đó là những bảo vật phải mất rất nhiều công sức mới có được, nhưng với đế nữ, đó chỉ là một phần thưởng nhỏ nhoi mà nàng tùy ý ban tặng.
Văn Hỉ vô thức siết chặt cây bút trên tay.
Nàng ta mím môi, nói: "Các ngươi về nói với điện hạ là ta xin nhận tấm lòng của ngài ấy, nhưng ta không làm gì đáng được thưởng như vậy. Xin hãy mang số bảo vật này về đi.”
Các cung nhân tiếp tục khuyên nhủ, nhưng thái độ của Văn Hỉ rất kiên quyết, một mực không chịu, nên cuối cùng, các cung nữ cũng hết cách, đành mang đồ về điện Phù Phượng.
“Điện hạ, Văn cô nương nói là không có công thì không nhận thưởng, xin ngài giữ lại những món bảo vật này.” Về điện Phù Phượng, cung nhân bẩm báo: "Thái độ của Văn cô nương rất quả quyết, bọn nô tỳ đã khuyên nhưng không được.”
"Thế thì cất vào đi.” Thừa Niểu khen ngợi: "Phẩm cách Văn cô nương cao thượng như thế, là do ta trần tục mà thôi."
Thật ra Thừa Niểu đã đoán được phản ứng của Văn Hỉ từ đầu, nên cũng không thấy bất ngờ mấy, cho nên mới sai cung tỳ mang bảo bối sang cho nàng ta.
Hầy, thật ra nàng cũng không được hào phóng chi lắm.
Hồi Thiên Châu không nghe được tiếng lòng của Thừa Niểu, thấy vậy liền nói: "Trước nay Văn Hỉ đều như vậy, là một người rất có nguyên tắc. Nếu không phải khi trước tưởng mình sắp chết thì cô ta sẽ không bày tỏ nỗi lòng đâu. Cô ta định giấu cả đời rồi.”
Thừa Niểu chỉ cười, không nói gì.
Nếu muốn giấu cả đời thì sống hay chết cũng có liên quan gì?
……
Họ Quý có một tòa phủ đệ ở đế đô.
Ra khỏi hoàng cung, Quý Hành về toà Quý phủ ở đế đô ngay. Thường thì lúc này y sẽ luyện kiếm. Nhưng hôm nay lại hơi khác, y luyện kiếm một hồi, nhưng tâm trạng cứ bồn chồn, chốc lát là lại thẫn thờ.
Qua một lúc, y thu kiếm, không kìm được mà nhìn lòng bàn tay trống vắng của mình.
Trong lúc ngẩn người, dường như y lại thấy cô thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều đó.
“A Hành, ta thích chàng.”
Thiếu nữ nói cười đẹp xinh, đôi má ửng hồng, nhưng vẫn nàng vẫn nhìn y chằm chằm, vô cùng can đảm.
Nàng vừa nói, vừa nắm lấy tay y.
Nhưng y lại vô thức né ra. Không phải y không muốn gần gũi với nàng, nhưng y đã quen một mình, nên nhất thời mới hành động theo bản năng. Thiếu nữ lại hiểu lầm y, nàng nhíu mày buồn bực.
"Đang có người nhìn.”
Y giải thích.
"Chúng ta đã đính ước rồi, là vị hôn phu thê của nhau, sớm muộn gì hai ta cũng thành thân, nắm tay thì đã sao?” Nàng hừ khẽ, tỏ vẻ bất mãn: "Không lẽ lại có người dám bàn tán? Hay vì chàng không muốn?”
"Ta không quan tâm, ta cứ nắm tay chàng đó.”
Dứt lời, nàng túm lấy tay y, hết sức ngang ngược, đã vậy còn nảy ra ý xấu, cứ cào lòng bàn tay y mãi.
Tay nàng thon và mềm, một bàn tay nho nhỏ, tinh tế như được chạm khắc từ ngọc, chỉ bằng phân nửa tay y, tất nhiên không thể giữ trọn tay y được.
Nhưng y lại khác, chỉ cần y mở tay ra một tí là có thể nắm gọn tay nàng.
Lúc đó, xung quanh vẫn còn nhiều người, đã có người chú ý đến họ. Nhưng từ đầu đến cuối, thiếu nữ vẫn không buông tay y, như chính nàng đã nói, nàng không sợ lời bàn tán của ai.
Nhưng hôm nay nàng lại né tay y.
Lấy cớ là xung quanh còn có người khác.
Thanh kiếm y cầm bắt đầu xáo động, kiếm khí tung hoành, mạnh mẽ sắc bén, cắt ngang lòng bàn tay Quý Hành.
“Thiếu chủ, ngài bị thương rồi!”
Kiếm hầu thấy thế bèn chạy đến ngay, có vẻ rất lo lắng.
Quý Hành không để tâm mấy, y lau sạch máu trong lòng bàn tay, không cho kiếm hầu bôi thuốc mà lại dặn: “Ta nhớ tháng trước có một chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa, sau người mang đến cho đế nữ đi.”
"Ngay lúc này?”
"Ừ.”
Quý Hành gật nhẹ: "Giờ cửa cung còn chưa đóng.”
"Nếu mà đế nữ thấy chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa chắc sẽ vui lắm.” Kiếm hầu cười nói.
“…… Vậy à?”
“Đương nhiên!” Kiếm hầu khẳng định: "Chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa đó vừa đẹp vừa hữu dụng, là pháp khí phòng ngự bậc Thiên, chắc chắn điện hạ sẽ thích món bảo vật này. Huống chi đây còn là quà mà thiếu chủ tặng cho điện hạ, đó mới là điều quan trọng nhất.”
"Được người yêu tặng quà, có nữ tử nào không thấy vui?”
Hai chữ 'người yêu' khiến đôi mày vốn nhíu chặt của Quý Hành thả lỏng lại.
Kiếm hầu than thở: “Điện hạ thích thiếu chủ lắm đó. Nghe nói điện hạ rất trân trọng những món quà ngài tặng, tất cả đều được cất giữ, bình thường sẽ không dùng tới.”
Quý Hành siết chặt nắm tay, trầm giọng bảo: "Đưa đèn lưu ly Cửu Hoa vào cung ngay.”
……
Chỉ một khắc sau, chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa đó đã đến tay Thừa Niểu. Cũng giống như lời của kiếm hầu, nàng rất vui khi nhận được món bảo bối này.
Pháp khí được chia thành sáu bậc: Tiên, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân.
Nhưng pháp khí bậc Tiên chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, nghe nói chỉ có tiên nhân mới có thể luyện ra pháp khí bậc Tiên.
Bậc càng cao thì càng khó luyện, tất nhiên cũng sẽ quý giá hơn, công dụng tốt hơn. Ví dụ như chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa này, là pháp khí tầm trung của bậc Thiên, có thể chịu được ba đòn công kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa, đến cả hoàng cung còn chẳng có nhiều bảo vật bậc này.
Cũng vì thế mà nhận quà xong, nụ cười vẫn ngự trên môi Thừa Niểu suốt.
"Về báo với A Hành là ta thích lắm.”
Người nhà họ Quý thấy nàng cười tươi như hoa thì cũng mừng thầm, vội quay trở về phục mệnh.
Thấy người nọ đã rời khỏi, cung nữ hầu cận của Thừa Niểu mới cười nói: "Đến cả món bảo bối này mà Quý thiếu chủ cũng tặng điện hạ, chắc ngài ấy trân trọng điện hạ lắm.”
"Quý thiếu chủ là người lạnh lùng, vậy mà chỉ quan tâm một mình điện hạ, tấm lòng như thế cũng là hiếm có.”
Đúng vậy, thật là hiếm có.
Vì cái đặc biệt này, Thừa Niểu từng tốn vô số công sức. Nàng nhìn chiếc đèn lưu ly Cửu Hoa kia, dần chìm vào hồi ức
Bây giờ người ở Cửu Tư cứ truyền miệng về mối duyên trời định của nàng và Quý Hành, nói tình cảm hai bên sâu nặng thế nào, nhưng ít có ai biết, ban đầu là Thừa Niểu theo đuổi y trước.
Quý Hành có xuất thân cao, thiên phú cao, lại có một dung nhan tuấn mỹ, biết tự giữ mình, không có thói phóng đãng của các công tử thế gia. Một người như thế, tất nhiên sẽ được nhiều người yêu mến.
Thừa Niểu tự nhận mình cũng chỉ là một kẻ trần tục, nàng cũng không nằm trong ngoại lệ. Nàng thích giá trị của Quý Hành, cũng thích con người của y. ( app truyện TᎽT )
Nhờ sự nỗ lực mà nàng đã trở thành 'ngoại lệ' của Quý Hành.
Nàng là một kẻ ngang ngược và cũng rất tham lam.
Cho nên, nàng muốn cái 'ngoại lệ' của mình trở thành duy nhất.
*
Trời dần sập tối, trong phòng chỉ thắp ngọn đèn lưu ly Cửu Hoa. Ánh sáng chói loà của nó đủ để chiếu sáng cho cả căn phòng.
Thừa Niểu ngồi bên cửa sổ, vừa nghịch đèn lưu ly, vừa nhìn lên bầu trời với khuôn mặt vô cảm.
Đến khi trăng lên giữa trời.
Một bóng đen lớn vụt qua bầu trời, ngay sau đó, tiếng gầm sắc nhọn của loài thú đã vang vọng khắp không trung.
Nếu theo cốt truyện của quyển sách này, đêm nay sẽ có một con yêu thú bậc Xuất Khiếu nhập ma rồi phát cuồng. Văn Hỉ là người đầu tiên phát hiện, công pháp của nàng ta rất đặc biệt, nhạy với hơi thở của yêu thú hơn người khác gấp mấy lần.
Ngay khi phát hiện yêu thú, nàng ta lập tức xông ra ngoài để chiến đấu với nó.
Nhưng vết thương của nàng ta còn chưa khỏi, tất nhiên, dù nàng ta có ở trong trạng thái sung mãn nhất thì tu vi Kim Đan cũng chẳng phải đối thủ của một con yêu thú bậc Xuất Khiếu. Nên chuyện nàng ta bị yêu thú đánh bại cũng không có gì bất ngờ.
Cuối cùng, nhờ Quý Hành xuất hiện kịp thời nên nàng ta mới được cứu.
Có điều, khi đó Văn Hỉ đã bị thương rất nặng, sức cùng lực kiệt, đến cả đứng thẳng cũng không nổi, chỉ đành tựa vào người Quý Hành trong bất lực.
Trong truyện, Thừa Niểu thấy cảnh này nên hiểu lầm, nổi giận ngay tại đó.
Chính là lúc này.
Thừa Niểu đứng dậy, vọt ra khỏi điện Phù Phượng, lao về hướng yêu thú xuất hiện. Chỉ là một con yêu thú bậc Xuất Khiếu thôi mà, nó còn chưa đủ sức để phá trận hộ thành của đế đô.
Tuy hoàng tộc họ Thừa đã suy thoái, không có đại năng bậc Đại Thừa, nhưng vẫn còn nhiều người có tu vi hàng Xuất Khiếu.
Nên Thừa Niểu mới không sốt ruột.
Con yêu thú bậc Xuất Khiếu thuộc hệ hỏa, toàn thân được bao quanh bởi lửa.
Ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời.
Thừa Niểu ngừng trên tường thành, thoáng chốc đã thấy gần đó có hai người đang ôm nhau. Khuôn mặt nữ tử áo xanh tái nhợt, nàng ta tựa vào lòng nam tử áo đen, trông rất suy yếu, nữ tử chau mày, có vẻ rất đau đớn, nam tử rũ mắt, nét mặt nặng nề, nhìn nữ tử nọ bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Văn Hỉ, ngươi nghĩ mình là ai? Tu vi Kim Đan mà dám ảo tưởng đối đầu với Xuất Khiếu? Không biết tự lượng sức mình!”
Y lạnh giọng quở trách, biểu cảm khắc nghiệt, nhưng lại không đẩy nữ tử ra. Y chỉ phất tay, giăng lưới phòng hộ để bảo vệ nàng ta.
—— Giống những gì trong truyện miêu tả.