Từ mười hôm trước, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mê dài, nàng cứ liên tục chìm trong một giấc chiêm bao. Giấc mơ nói với nàng rằng thế giới nàng đang sống chỉ là một quyển truyện, nàng và vị hôn phu Quý Hành chính là nữ chính và nam chính trong câu chuyện nối lại tình xưa này.
Câu chuyện này rất đơn giản.
Nàng và Quý Hành là một đôi thanh mai trúc mã có tình với nhau, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, trong mắt mọi người, họ là đôi giai ngẫu được trời se duyên.
Được trời se duyên.
Họ hẹn thề với nhau khi 17, đến năm 18 thì đính hôn, hai nhà đã hẹn chờ đến khi Thừa Niểu 20 thì tổ chức lễ kết lữ, chính thức kết thành đạo lữ.
Nào ngờ, vào đêm trước lễ, Thừa Niểu vì cứu người mà bị thương nặng, bởi vì vết thương ảnh hưởng đến linh căn, nàng phải hôn mê tận 10 năm. Suốt 10 năm này, Quý Hành lên trời xuống đất, tìm đủ các món quý hiếm trên thế gian, nghĩ đủ mọi cách để chữa trị cho nàng, dốc hết biết bao tâm huyết và nỗ lực, mối tình thâm của y là không gì phải bàn cãi.
Suốt 10, người đời luôn miệng khen y là kẻ si tình hiếm thấy, Thừa Niểu cũng trở thành người được vô số nữ tử trên đại lục Cửu Tư ngưỡng mộ, ghen ghét.
Cùng với đó.
Quý Hành yêu thương Thừa Niểu bao nhiêu, y lại hận Văn Hỉ bấy nhiêu.
Văn Hỉ là thiếu nữ người phàm được Thừa Niểu cứu hồi 10 năm trước. Bởi vì cứu nàng ta, Thừa Niểu mới không né được đòn tấn công của yêu thú, vô tình khiến linh căn bị thương, cho nên phải hôn mê suốt 10 năm ròng.
Cũng vì thế mà Quý Hành ghét Văn Hỉ vô cùng.
Dù rằng Văn Hỉ không có tội tình gì.
Vốn theo tính cách của y thì đã ra tay diệt trừ cái kẻ chướng mắt này lâu rồi. Nhưng Văn Hỉ lại là người mà Thừa Niểu liều mình cứu giúp, y chẳng những không thể ra tay với nàng ta, mà còn phải giữ mạng cho Văn Hỉ.
Điều khó tin hơn là, cô thiếu nữ người phàm này lại sở hữu căn cốt tuyệt hảo, lọt vào mắt xanh của chưởng môn Côn Luân, được nhận làm đệ tử thân truyền. Nàng ta cũng không phụ lòng kỳ vọng, siêng năng không quản khó nhọc, nên chỉ vỏn vẹn 10 năm mà đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn của bậc Kim Đan, tốc độ tiến bộ của nàng ta còn vượt cả Thừa Niểu.
Thế nhưng, tâm tính của Văn Hỉ lại rất tốt, dù nàng ta đã một bước lên trời, nhưng cũng không vì thế mà kiêu căng tự mãn, hơn nữa còn biết đền ơn đáp nghĩa. Vì để báo đáp cho ân nhân cứu mạng là Thừa Niểu, Văn Hỉ đã mấy lần xông vào hiểm cảnh, chỉ vì đi tìm các loại linh dược.
Những thứ gom góp được trong quá trình tu luyện, nàng ta đều hiến cho Thừa Niểu.
Nói cho cùng, Văn Hỉ chỉ là một người vô tội bị cuốn vào trận hoành hành của yêu thú. Cũng vì thế, dù lúc đầu mọi người có oán trách nàng ta, nhưng mấy năm nay nàng ta đã liều mạng trả ơn, cái oán trách đó cũng dần tan biến, mọi người dần nhìn nàng ta với con mắt khác.
Chỉ có Quý Hành vẫn ghét nàng ta như trước.
Nhưng vì thương thế của Thừa Niểu, thi thoảng hai người họ sẽ hợp sức đi lấy các vật quý hiếm.
Quý Hành là dòng chính của họ Quý ở Tây Châu, là thiếu chủ của nhà họ Quý. Y có xuất thân cao, thiên phú hơn người, từ nhỏ đã bái người số một Cửu Tư - Vô Hạ Kiếm Quân - Lận Sương Nghệ làm thầy, chỉ mới 30 mà đã bước vào bậc Nguyên Anh,tốc độ tu luyện thần tốc này còn vượt cả sư tôn của y.
Một bậc kỳ tài xuất chúng như thế lại còn có dung mạo tuấn tú phi phàm, tất nhiên đã có không biết bao nhiêu người phải xiêu lòng trước y. Cho nên, dù Thừa Niểu là đế nữ Cửu Tư, xuất thân cao quý, dung sắc mỹ miều, thiên phú cũng chẳng tầm thường, nhưng vẫn có nhiều người thấy nàng không xứng với Quý Hành.
Dù sao đã qua vạn năm, hoàng tộc họ Thừa cũng chẳng còn hiển hách như thời mới dựng nước. Thậm chí, đời sau dần không bằng đời trước, họ đã suy yếu từ lâu, chỉ có cái danh hoàng tộc, thực chất quyền khống chế Cửu Tư còn thua cả bốn gia tộc lớn.
Nhất là họ Quý của Quý Hành, đang dần có xu thế đứng đầu Cửu Tư.
Sự xuất sắc của Quý Hành là điều không phải bàn cãi.
Nên chuyện Văn Hỉ sinh lòng mến mộ y, ấy cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng trong lòng Quý Hành đã có người khác, hơn nữa còn có hôn ước, vị hôn thê của y còn là người có ơn cứu mạng nàng ta. Văn Hỉ không làm ra những chuyện cướp đoạt lương duyên, nàng ta chôn giấu tình yêu của mình vào đáy lòng, định giấu hết một đời.
Nhưng tình yêu nào phải thứ dễ dàng che giấu?
Trong một lần lâm nguy ở bí cảnh, Văn Hỉ đỡ một đòn trí mạng cho Quý Hành, nàng ta tưởng rằng mình sắp chết, không kiềm lòng được mà bày tỏ tình ý của mình với Quý Hành.
Tất nhiên Quý Hành không chấp nhận tình yêu đó, nhưng vì cứu nàng ta, trong lúc cấp bách, y đã dùng đồng mệnh cổ.
Vốn chỉ có đạo lữ mới sử dụng đồng mệnh cổ.
Đạo lữ dùng đồng mệnh cổ có thể chia sẻ tu vi và tuổi thọ với nhau. Nếu một người bị thương, thập tử nhất sinh, miễn là đạo lữ của người đó còn sống, vậy thì có thể mượn một nửa tinh huyết của đạo lữ để giữ mạng.
Có thể thực sự 'sống chết có nhau'.
Trên đời này, có rất nhiều người kết thành đạo lữ, nhưng chịu gieo đồng mệnh cổ thì lại rất hiếm hoi. Đầu tiên là vì đồng mệnh cổ là thứ quý báu, hiếm thấy khó tìm, hai là vì lòng người khó dò
Nên ở trong mắt mọi người, tình nghĩa của những đôi đạo lữ dám gieo đồng mệnh cổ còn quý hơn vàng.
Quý Hành vốn muốn để đôi đồng mệnh cổ mình tìm được cho Thừa Niểu và mình dùng. Thế mà trời xui đất khiến phải dùng nó cứu Văn Hỉ.
Trong truyện, vì chuyện này mà Thừa Niểu hiểu lầm mối quan hệ giữa họ, tưởng rằng Quý Hành đã thay lòng đổi dạ, giận dữ chia tay với y. Tuy sau này nhờ sự cố gắng của Quý Hành, Thừa Niểu cũng biết mình đã hiểu lầm y, hai người làm lành với nhau, nhưng rốt cuộc trong đời cũng đã có những điều tiếc nuối và đau thương.
Quý Hành chưa từng thích Văn Hỉ, từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình nàng.
Dựa theo thiết lập của truyện, Văn Hỉ chỉ là một hòn đá khảo nghiệm trên con đường tình ái của họ, là công cụ đẩy tiến độ cốt truyện, là một nhân vật phụ.
Tiếc thay, Thừa Niểu trong câu chuyện này là một người trong cuộc u mê, không nhận ra điều này, cho nên cả hai mới phải bỏ lỡ nhau rất nhiều lần.
"Niểu Niểu, ta đã nói rồi, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng thôi. Sao nàng không tin ta?”
"Không lẽ tình nghĩa suốt bao năm qua và những điều ta đã làm cũng không thể phá tan sự nghi ngờ của nàng hay sao?”
Trong bể tắm, Thừa Niểu mở bừng mắt, thoát khỏi giấc mơ quái đản kia. Nhưng dù đã thức giấc, dường như bên tai nàng vẫn còn văng vẳng những lời chất vấn đầy thất vọng của Quý Hành
Những lời ấy lượn lờ bên tai, vừa rõ ràng vừa chát chúa, khiến nàng không thể làm lơ. Nàng xoa ngực, bỗng nhiên thấy nơi đó đau âm ỉ, nàng không khỏi cau mày.
*
"Hồi Thiên Châu, ta đã nói với ngươi rồi mà? Đừng kéo ta vào giấc mơ đó nữa.”
Giọng Thừa Niểu có vẻ bất mãn.
“Vậy ngươi có tin giấc mơ này không?”
Trong đan điền Thừa Niểu có một hạt châu trắng muốt, xoay nhanh quanh viên Kim Đan u ám của nàng, đồng thời, trong đầu Thừa Niểu vang lên cái giọng có phần trẻ con.
Nghe vậy, Thừa Niểu nhíu mày, không trả lời.
Thừa Niểu có thể tỉnh lại sao trận hơn mê dài là nhờ viên giao châu mà Quý Hành tìm được ở Đông Hải. Truyền thuyết kể rằng, giao nhân am hiểu thuật chữa trị, giao châu chính là thứ tinh hoa, là thánh vật trị thương.
Nếu dùng giao châu, người phàm có thể kéo dài tuổi thọ, không bệnh không tật, tu sĩ thì có thể tăng tiến tu vi, trị thương chữa bệnh.
Những công dụng này có liên quan đến năng lượng chứa trong giao châu.
Ngàn năm qua, giao nhân không còn xuất hiện trên trần thế, cũng nhờ cơ duyên mới tìm thấy viên giao châu này.
Nhưng không ai biết rằng, trong giao châu còn ẩn chứa một vật khác, đó là Hồi Thiên Châu. Hồi Thiên Châu là kỳ vật thời thượng cổ, truyền thuyết kể lại: vật này có thể nhìn khắp tam giới, xoay ngược thời gian.
Cho nên, những gì Hồi Thiên Châu nói cũng có điểm đáng tin.
Theo lời Hồi Thiên Châu, nó đã xoay chuyển thời không, trở về từ tương lai. Bởi vì một trăm năm nữa, đại lục Cửu Tư sẽ gặp kiếp nạn diệt thế, trăm họ lầm than, người duy nhất có thể cứu vãn tình cảnh này Quý Hành - kẻ có thiên tư trác tuyệt.
Tiếc thay, bởi vì nàng cứ xích mích với y mãi, nên tốc độ tiến bộ của Quý Hành rất chậm, lại còn bị thương. Tuy cuối cùng vẫn miễn cưỡng cứu được cả thế giới, nhưng tính mạng Quý Hành lại lâm nguy.
'Nàng' ở tương lai thấy ân hận vì sự bướng bỉnh của mình, nên mới tìm đến Hồi Thiên Châu, quay ngược thời gian, muốn sửa lại những hiểu lầm khi xưa.
Ban đầu Thừa Niểu vốn không tin, nhưng Hồi Thiên Châu lại thật sự tồn tại, hơn nữa, mọi chuyện cứ dần xảy ra, dường như tất cả đều đang chứng minh câu chuyện này là thật.
"Suy cho cùng, ngươi và Quý Hành bỏ lỡ nhau lâu vậy cũng là vì ngươi hiểu lầm quan hệ giữa y và Văn Hỉ thôi. Miễn là bây giờ ngươi chịu một lòng tin tưởng y thì những lầm lỡ đó sẽ không xảy ra nữa.” Hồi Thiên Châu đinh ninh: "Tất nhiên, lần này đã có ta, ngươi sẽ không phạm phải những sai lầm đó nữa. Tương lai sẽ thay đổi.”
Thừa Niểu không nói gì, nét mặt hờ hững, dường như đang rơi vào trầm tư.
Mùi thuốc nồng nặc trong nước tắm bao phủ cả gian phòng, cơn đau nhức nhối cứ nấn ná khắp nơi trên cơ thể, khiến Thừa Niểu cảm thấy hơi bức bối.
Sau khi nuốt viên giao châu, Thừa Niểu tỉnh lại.
Có điều, sức mạnh trong viên giao châu này có hạn, tuy có thể đánh thức Thừa Niểu, nhưng lại không thể chữa khỏi vết thương của nàng.
Trước khi rơi vào hôn mê, nàng đã kết Kim Đan. Nhưng vì vết thương ảnh hưởng linh căn, tu vi của nàng lùi đến kỳ đầu của Kim Đan, cơ thể vẫn còn suy nhược, nên hằng ngày phải ngâm nước thuốc.
Nhưng thế thì chưa đủ, nếu muốn khôi phục như trước, cần phải tìm được huyết chi vạn năm, vậy thì vết thương mới được chữa khỏi hoàn toàn.
Huyết chi dễ tìm, huyết chi vạn năm lại cực kỳ khó kiếm.
Nói đúng ra thì, sự tồn tại của nó chỉ nằm trong truyền thuyết.
Bây giờ Thừa Niểu đang dùng huyết chi ngàn năm, không thể chữa khỏi linh căn của nàng một cách triệt để, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn thương thế, không để nó trở nên tệ hơn. ( app truyện T Y T )
Cho nên mấy hôm nay, dù nàng đã tỉnh lại, nhưng thời gian ở cùng Quý Hành lại rất ít. Bởi vì Quý Hành vẫn luôn đi tìm huyết chi vạn năm
Ba hôm trước, Quý Hành nhận được tin về huyết chi vạn năm, y tức tốc chạy đến đó.
Với thân phận của họ, tất nhiên có thể sai thuộc hạ đi tìm, nhưng y không yên tâm với người ngoài, phải đích thân đi một chuyến mới thấy an lòng.
Một thứ trân bảo như huyết chi vạn năm, phàm là xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến khắp nơi tranh đoạt. Không ai dám cam đoan thuộc hạ của mình có thể chống lại sự cám dỗ to lớn đó không.
Nỗi lo âu của Quý Hành là điều hợp lý.
Nếu không phải vì bây giờ Thừa Niểu không tiện sử dụng linh lực, nàng cũng đã đích thân đi tìm.
“Điện hạ, nhà họ Quý đã đưa sính lễ tới, đế quân đế hậu mời ngài đến đó."
Đến khi nghe thấy tiếng nô tỳ ở ngoài cửa, nàng mới chớp mắt, nét lạnh lùng trên mặt cũng rút đi ngay. Trong phút chốc, nàng lại là đế nữ Cửu Tư ôn hòa, vô hại.
“Điện hạ, Quý thiếu chủ còn săn được một đôi nhạn Tật Phong, đã gửi cùng sính lễ.”
Giọng của tỳ nữ đầy sự vui sướng và kích động.
Lúc đưa sính lễ, thường thì nhà trai sẽ phải chuẩn bị một đôi nhạn để thể hiện sự tôn trọng đối với nhà gái, đó cũng là một lời hẹn ước. Chim nhạn là biểu tượng của một tình yêu thủy chung, tặng chim nhạn cho nhà gái, ấy là lời tỏ bày, và cũng là đính ước.
Nhạn Tật Phong đẹp vô cùng, nhưng vì tốc độ của nó cực kỳ nhanh, nên giống nhạn này là khó săn nhất. Tu giả Hoá Thần chưa chắc đã bắt được, huống hồ chỉ mới Nguyên Anh?
Nên việc Quý Hành tặng đôi nhạn Tật Phong, không chỉ thể hiện sự trân trọng của y dành cho Thừa Niểu, mà còn chứng minh năng lực của y.
Y không chỉ là người đứng đầu bậc Nguyên Anh, y còn có thể chiến đấu vượt cấp, không thẹn với danh tiếng của mình.
Chính bởi vậy mà nô tỳ mới thấy vui vẻ.
“Xem kìa, Quý Hành trân trọng ngươi thế đấy.” Hồi Thiên Châu lại bắt đầu lải nhải: "Lần này không được hiểu lầm y nữa, không thể đạp lên vết xe đổ."
Có một vị hôn phu giỏi giang, Thừa Niểu cũng được thơm lây. Nàng ngó lơ Hồi Thiên Châu, đứng dậy rời ao thuốc, thay y phục rồi để tì nữ chải tóc cho mình, chải chuốt xong mới ra khỏi phòng.
Vừa mới bước vào chính điện, nàng đã thấy một bóng hình cao lớn, quen thuộc.
*
Nam nhân mặc một bộ áo màu đen, tay xách một đôi chim nhạn rất đẹp. Người y còn dính một vài vệt máu, toàn thân còn ám mùi máu tanh, nhưng đôi nhạn Tật Phong y xách vẫn tinh tươm, từng cọng lông vũ trắng muốt không dính một vết nhơ, nó vẫn đẹp một cách thuần khiết và bắt mắt.
Hiển nhiên, được như vậy là vì nam nhân đã tận tâm bảo vệ.
Bước chân của Thừa Niểu khựng lại.
Dung mạo y rất đẹp, trời sinh đã có vẻ lạnh lùng, ánh mắt đôi mày đều toát lên vẻ buốt giá, tựa như lớp băng tuyết ngàn vạn năm chưa tan trên đỉnh núi tuyết, đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu mất sức sống và hơi người.
Dung mạo, thần thái của y cuốn hút người khác, nhưng ai cũng sợ cái khí thế rét lạnh như đao, tuy là muốn tới gần, nhưng lại không dám tiến.
Nhưng khi gặp Thừa Niểu, lớp sương tuyết xa cách ngàn dặm này lại tan biến trong phút chốc. Đôi mắt đen láy ánh chỉ thấy mỗi mình nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân xoay người lại ngay.
"Đợi lâu chưa?” Y bước lại gần nàng, tuy giọng vẫn lạnh lùng nhưng lại không có vẻ xa cách như với người ngoài: “Xin lỗi, ta đến hơi muộn.”
Khựng lại một chốc, y mới nói thêm: "Chưa tìm thấy huyết chi.”
Y cao hơn nàng một cái đầu, nên lúc nhìn nàng y phải hơi cúi xuống, có vẻ rất dịu dàng.
Chỉ có Thừa Niểu mới được đối xử như vậy.
Từng tiếng nói, cử động của Quý Hành đều thể hiện một điều - đối với y, nàng là đặc biệt. Ngoài nàng ra, không ai có thể khiến y nhìn bằng con mắt khác.
Ai cũng biết rõ điều này, chính bản thân Thừa Niểu cũng biết rõ.
Quý Hành chỉ yêu một mình nàng.
Nàng tin.
Từ rất lâu về trước, y đã như vậy rồi.
Quý Hành kiệm lời, nhưng y sẽ chào buổi sáng, sẽ chúc nàng ngủ ngon. Nếu trong một ngày y nói được mười câu, thì hết tám là nói với nàng; tính cách Quý Hành vốn lạnh nhạt, hầu như không bao giờ cười, nhưng khi nàng yêu cầu, y vẫn sẽ cười với nàng.
Chỉ cười với nàng.
Lúc nàng bị bệnh, y sẽ lo lắng, sốt ruột, y tìm đủ mọi cách để chữa bệnh cho nàng, cũng như suốt mười năm qua - cha mẹ của nàng đã sắp buông hết hy vọng, nhưng y vẫn không chịu bỏ cuộc.
Vì đi tìm linh dược, không biết y đã bị thương bao nhiêu lần, đổ bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu cái khổ.
Nàng chưa từng hoài nghi tình cảm của Quý Hành dành cho mình.
"Nàng đừng lo, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nhận ra thiếu nữ đang nhìn vết thương trên cánh tay mình, nam nhân vội đặt tay ở sau lưng.
Nhưng cuối cùng vẫn phải ngừng trước cú lườm của cô thiếu nữ.
Thừa Niểu kết đan từ năm 18 tuổi, nếu tính tuổi đời thì nàng đã 30, nhưng sau khi tu sĩ kết đan, quá trình sinh trưởng sẽ diễn ra rất chậm, nàng còn hôn mê suốt mười năm, nên giờ trông nàng vẫn như một thiếu nữ 18, 19 tuổi.
Tất nhiên, dù có là 100 tuổi đi nữa, ở giới tu sĩ này, nàng vẫn còn rất trẻ.
"Chảy máu thế này mà là vết thương nhỏ à?” Thiếu nữ bất mãn, kéo tay y lại, lấy thuốc ra, tự tay xử lý vết thương giúp y.
Y rất ghét đụng chạm với người khác, dù là người thân, bạn bè đi nữa, y đều giữ khoảng cách với họ. Chỉ có Thừa Niểu là ngoại lệ của y - tất nhiên, đây là vị hôn thê của y, hai người thân mật với nhau là lẽ bình thường.
Huống hồ, nửa tháng sau, lễ kết lữ của họ sẽ được cử hành. Làm lễ xong, hai người sẽ là phu thê.
Phu thê là người thân mật nhất trên thế gian này.
Vậy nên Quý Hành mới không rụt tay lại.
Động tác của thiếu nữ rất nhẹ, tay nàng cũng rất mềm, cái cảm giác mềm mịn, ấm ấp đó khiến ngón tay Quý Hành phải co lại trong vô thức.
"Có đau không?”
Nàng hỏi.
“Không đau.” Quý Hành lắc đầu.
Với y mà nói, vết thương này không đau thật. Trên con đường tu luyện, không biết y đã phải bị thương, chịu đau bao nhiêu lần, thậm chí có vài lần còn rơi vào cảnh hiểm nghèo, nên Quý Hành không để ý mấy vết thương nhỏ này cho lắm.
Y chỉ bị nhạn Tật Phong mổ một cái thôi, có đáng là gì.
Nhưng rõ ràng, vị hôn thê của y không nghĩ vậy.
“Sao mà không đau cho được? Chàng gạt ta nữa rồi.” Thiếu nữ thoa thuốc lên vết thương của y một cách cẩn thận, đến khi thấy vết thương dần khép lại, nàng mới nở một nụ cười hài lòng.
"Chàng không biết tự thương mình, nhưng ta xót vị hôn phu của ta lắm.” Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng: “Tóm lại, sau này không được bị thương vậy nữa.”
Tất nhiên, muốn không bị thương là điều không thể
Con đường tu luyện vốn là đi ngược ý trời, gian nan hiểm trở, dù là y hay nàng đi nữa, không ai có thể cam đoan mình sẽ luôn bình yên vô sự.
Nhưng dù biết là điều không thể, Quý Hành vẫn không cãi lại nàng.
Nàng có dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Làn tóc đen được búi thành một kiểu tóc cầu kỳ, không mang quá nhiều vật cài tóc, chỉ có hai chiếc bộ diêu bằng vàng và ngọc, khoe chiếc cổ thon thon trắng nõn và vành tai cũng một màu trắng muốt, khuôn mặt tựa vẽ, da trắng môi son, nhưng không có vẻ gì là quá diễm lệ, nàng giống một đóa hoa vừa nở rộ, thanh tao duy mỹ, khiến người ta quên hết những thứ phàm tục.
Lúc nàng cười lại càng thêm linh động, khiến người ta không nỡ dời mắt.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Quý Hành không khỏi dịu lại vài phần, khoé môi vốn luôn nằm ngang giờ lại hơi nâng nhẹ.
Các cung tì trong phòng đều che miệng, ai cũng thầm cảm thán, tình cảm của điện hạ và Quý thiếu chủ tốt quá. Sau đó, tất cả cung tì lặng lẽ lui ra, để cho đôi vị hôn phu thê này ở riêng với nhau.
Bầu không khí trong điện đang rất tốt.
Đột nhiên, có một mùi máu tươi nồng nặc bay vào theo gió.
Ngay sau đó, một tiếng hô kinh hãi chợt vang lên.
“Văn cô nương, cô bị làm sao vậy?!”
"Ôi trời, chảy nhiều máu quá, Văn cô nương, cô bị thương rồi! Mau, đi gọi linh y mau đi.”
Vừa dứt câu, một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ váy xanh biếc đã lảo đảo xông vào điện. Theo bước chân của nàng ta, mùi máu càng thêm nồng nặc.
Mặt nàng ta trắng bệch như tuyết, cả người rướm máu, thân mình chao đảo, nhưng đôi mắt trong veo ấy lại sáng kinh người.
“…… Điện hạ, ta tìm được được huyết chi vạn năm rồi!”
Lời còn chưa dứt, cả người nàng ta đã đổ về trước.
Thừa Niểu còn chưa kịp phản ứng thì lòng bàn tay nàng đã trống trơn, một trận gió vụt qua trước mặt nàng - ngay lúc nữ tử đó ngã xuống, vị hôn phu vốn nên ở trước mặt nàng đã vụt đến chỗ nữ tử đó, vươn tay ra túm chặt cánh tay nàng ta.
Dù vẻ mặt y vẫn lạnh như băng, lộ vẻ không bực bội, nhưng y vẫn đỡ nữ tử đó thật vững.
—— Nàng ta chính là Văn Hỉ.