Quan Tuyết Nguyệt kinh ngạc tột độ trước hai chữ "con ruột", cơn đau ở cánh tay kéo cô về với thực tại: "Đau... Bỏ tay ra đi, Dục Hành!"
Quý Dục Hành càng nắm chặt hơn, vẻ mặt cậu ta vừa trắng bệch vừa u ám, giọng nói thì thều thào như rít qua kẽ răng: "Cậu cũng muốn bỏ rơi tôi?"
Đôi mắt trống rỗng như hố đen hút hồn người, xa lạ đến mức khiến Quan Tuyết Nguyệt sợ hãi, theo bản năng muốn tránh xa cậu ta.
Quý Dục Hành nhận ra mình mất khống chế, vội buông tay Quan Tuyết Nguyệt ra, rồi lại nắm lấy vai cô ta: "Xin lỗi Tiểu Nguyệt, tôi... tôi vừa rồi... chỉ là quá bất ngờ thôi... Bà nội nói với tôi là song sinh... Tôi không ngờ mình không phải người nhà họ Phó, xin lỗi Tiểu Nguyệt, tôi làm cậu đau rồi, xin lỗi..."
Cậu ta hoảng hốt nhìn Quan Tuyết Nguyệt, đáy mắt lộ vẻ cầu xin.
Dù sao cũng là người mình thích nhiều năm, dù bỏ qua tình cảm nam nữ thì vẫn là bạn bè lớn lên từ nhỏ.
Nhìn cậu ta tiều tụy đau khổ như vậy, Quan Tuyết Nguyệt cũng thấy không đành lòng: "Không sao đâu, chắc bà Phó không muốn cậu buồn thôi, cậu nghĩ thoáng lên nhé, dù sao cậu cũng lớn lên ở nhà họ Phó mà..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play